Page 253 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 253
252 Khi Tổ quốc gọi
có khi tôi thấy cả đàn cà tông hàng chục con chạy rần rật ngoài
trảng trống ngay giữa ban ngày, mỗi con to gần bằng con nai
cái. Tôi cũng từng được ăn thịt voi do bộ đội của bạn bắn, thịt
thớ to không ngon, nhưng ăn rất lành, không phá bụng. Khi
chúng tôi vừa lên đóng ở căn cứ “Trạm 9” của Kampong Cham,
ngồi trong nhà mà thấy cả đàn voọc chuyền trên các cây thấp
thấp chung quanh. Bộ đội nhà ta nhờ có số đạn rủng rỉnh sau
trận Ô-cô-nen tha hồ bắn cải thiện. Mà cái thứ voọc cũng khá
ranh ma, khi nổ rớt một con thì số còn lại cứ phóng bạt mạng
lên các đọt cây cao chót vót, bẻ cành lá lót đít ngồi trốn im
ru. Nhưng dân săn bắn thiện nghệ thì dư biết loài khỉ đâu thể
ngồi yên lâu một chỗ, nên các bác cứ ngồi tại chỗ chờ, một lát
rồi thế nào nó cũng gãi tay gãi chân, lắc đầu lắc cổ, đám cành
lá lót đít sẽ rung rinh, cứ nhằm vào đó mà bắn thì không trật,
nên có khi một đàn mà bắn được hai, ba con. Mà cái nghề bắn
voọc cũng dễ mê lắm bởi chúng thường đi thành đàn, mà con
nào con nấy đều trên dưới chục ký, to gần bằng con chó, từ
trên cao rơi xuống nghe một tiếng “bi.i.nh” thật to, ham hết
chỗ nói! Nhưng trên đời này chắc ít ai biết cái chuyện “xương
máu” trong nghề săn bắn voọc là một khi mang thịt về tới nhà,
hễ sơ ý quay qua quay lại là y như rằng cả bộ “của quý” của các
con voọc đực đều bị thiến ngọt xớt, tức muốn trào máu! Bởi
đã ở rừng thì không ai không thuộc lòng cái câu “nhất đuôi nai
cái, nhì dái voọc già”, là loại “hàng độc” đại bổ, ăn vô nó “mạnh
trong mình” lắm! Cũng có thằng học theo cách ăn của người
Tàu, đi săn thì thủ sẵn con dao găm, con voọc vừa rớt xuống là
vạt ngay xương sọ để thưởng thức món óc khỉ sống còn nóng
hổi. Riêng bản thân tôi thì thấy tởm nên không bao giờ dám!
Bởi chuyện săn bắn voọc nó rầm rộ như thế, cho nên có lần đại
đội, trung đội nào cũng có người đi bắn, súng nổ khắp cả rừng