Page 250 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 250
Khi Tổ Quốc gọi 249
dân Campuchia một cách hết sức chân tình nên ít nhiều cũng
đã tạo được tình cảm đoàn kết gắn bó giữa những người con
của hai dân tộc anh em.
Trong lần đơn vị chúng tôi đóng quân trong nhà dân gần vị
trí Chông-Chếch, một hôm tôi phải ở lại sau để giải quyết một
số công việc, khi về đến nhà vừa bước vào cửa thì cả nhà chạy
ùa ra vây quanh nắm chặt tay tôi, nước mắt rưng rưng, nói: “Vậy
mà nói nó chết rồi!”. Té ra là khi gia đình hỏi: “Cái anh có cái
chân bị dính mực tím sao không thấy về” thì các ông bạn về trước
nói đùa là đã bị thương chết. Số là tôi có cái võng nhuộm màu
tím, đi mưa nó thôi màu ra dính ở bắp đùi, gia đình đâu có biết
tên, chỉ nhớ có một đặc điểm đó mà thôi.
Một lần khác, khi tổ công tác của chúng tôi ở nhờ trại các
du kích địa phương, có một cô khá xinh lại thật thà rất mến
anh Khanh, một người trong tổ khá điển trai mà cũng có duyên
ăn nói. Mỗi khi anh Khanh đi công tác về chậm cô thường
luôn miệng dò hỏi nhắc nhớ. Hôm đó tìm ở đâu được một trái
chanh, cô bóc ăn một nửa còn nửa kia là dành riêng cho anh
Khanh. Nhưng vì có việc gấp nên anh đi luôn không trở lại, còn
cô thì vẫn cứ giữ nó cho đến héo khô đợi anh trở về, mà đợi hết
ngày này đến ngày khác cũng không thấy nên cô buồn lắm, suốt
ngày cứ sớm ngóng chiều mong! Nhìn cái cảnh cô phải lòng
anh Khanh như thế thấy rất thương, nhưng mặt khác lại mừng
thầm vì sợ nếu ở lâu có khi anh khó lòng trở về Việt Nam. Mà
chính mắt tôi đã chứng kiến cảnh một anh bộ đội Việt Nam
đang cuốc đất, bên cạnh có một cô gái Campuchia bế con đứng
nhìn, bởi vì trước đó theo cách nói của người Campuchia là anh
ta đã lỡ “để con trong bụng” người ta rồi. Các cô gái Campuchia
thích bộ đội Việt Nam lắm!