Page 252 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 252
Khi Tổ Quốc gọi 251
Có một lần đang hành quân thì thấy một con mèo hoang đi
theo sát dưới chân kêu ngoeo ngoeo, có lẽ là đang đói, mấy đứa
khác bèn xúi tôi: “Trảo, Trảo, bắt đi!”. Tôi bèn ôm nó về đến chỗ
đóng quân đưa cho cấp dưỡng làm thịt, và mọi người cùng ăn.
Đến hôm họp kiểm điểm, có mấy thằng đem ra phê bình tôi là
xâm phạm tài sản của dân. Tôi tức mình chửi thề: “Đ.m..., tụi
bây xúi tao bắt, mà cả đám cùng ăn sao lại phê bình một mình
tao?”. Lần sau, khi bọn lính trong đồn Tà-Nốt đã rút chạy, tôi
vào bắt được hai con mèo to bỏ vào bao mang về và cũng làm
thịt nhưng tại một Tiểu đội khác, cấm có cho mấy cái đứa đã
phê bình hôm trước đến một miếng, và cũng không ai phê bình
được ai vì đây là “chiến lợi phẩm”. Cho đến khi tập kết ra miền
Bắc, thằng Hiên bạn tôi viết thư còn nhắc lại chuyện kỷ niệm
chiến trường “con mèo Tapeng-Pring”.
Ở Đại đội Trợ chiến có bác Viện, cấp dưỡng, là một nhân
vật rất đặc biệt. Bác là một con người cần cù siêng năng, thương
yêu chiến sĩ hết mực nhưng có cái tật là rất nóng tính. Mấy lần
hành quân đến nơi nhóm bếp nấu cơm, gặp trời mưa, củi còn
ướt cứ cháy ui ui không lên lửa ngọn là tức mình bác đá tung
cả bếp, củi lửa văng tùm lum. Rồi phải lui cui đi chẻ đóm nhóm
lại, bởi không nấu được cơm thì bộ đội lấy gì ăn, có mà kỷ luật
đến sát ván. Cũng tội nghiệp cho bác, không biết có phải vì ăn
nhầm củ riềng củ ngải gì không mà một bên mặt bị nám đen,
không tài nào chữa được. Trong nhiều trận đánh bác nằng nặc
xin được tham gia chiến đấu, xung phong nhận vác cái “khối
lùi” bằng sắt của súng SSA nặng cả chục kí lô mà lính trẻ vác
còn phải oải, chân thấp chân cao cố bám theo cho kịp đội hình
hành quân ra trận
Phải nói là trên đất Kampong Chàm có rất nhiều thú rừng,