Page 251 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 251
250 Khi Tổ quốc gọi
Khi mới lên chúng tôi chưa ăn được mắm bồ hóc, bởi mùi
vị không quen, mà họ lại muối nguyên con để cả ruột gan, nên
thấy hơi sợ. Đồng bào cũng biết ý nên không bao giờ ép, và
món nào muốn cho chúng tôi ăn thì không bao giờ nêm mắm.
Lâu ngày túng quá cũng phải tập ăn dần, rồi ăn cũng thấy ngon.
Thấy chúng tôi ăn được đồng bào rất vui và thường cho mắm
hoặc mời chúng tôi ăn tới cơm chung. Chúng tôi cũng đã được
dặn trước là trong bữa cơm, dù muốn hay không muốn, hoặc ít
hoặc nhiều, đều phải nếm tất cả các món, nếu không họ sẽ cho
là mình khinh rẻ họ. Mà họ chuyên ăn bốc, nếu bốc món khô
thì không sao, nhưng thấy họ cho tay vào tô canh bốc miếng cá
miếng thịt thì hỡi ôi, tôi không tài nào mà dám rớ. Bởi thế khi
bắt đầu vào mâm là tôi tranh thủ thọc tay vào tô canh quơ vội
cái gì đó, còn để lại ai muốn làm gì thì làm. Vậy mà họ lại rất
thích bởi tôi không chê món nào hết.
Bên cạnh đó thì trong anh em chúng tôi cũng có một số câu
chuyện bên lề nghĩ cũng đáng được ghi lại .
Chúng tôi có ba cậu liên lạc tuổi mười lăm, mười sáu, đi
đến đâu cũng được các ông sãi cả, kể cả ông Vua sãi Tu-xa-mút
rất thương, lúc nào tới chùa nói xong câu “xóc xà bay Lục”, xá
hai xá, là được mấy ông cho cốm, cho đường thốt nốt mang về
ăn không hết. Nhưng các anh chàng này cũng chúa nghịch, đi
đường gặp mấy chú sãi con mười một, mười hai tuổi thì thường
hay tìm cách trêu chọc, có khi còn xoa đầu xoa cổ con người ta,
nhưng đây là chuyện mà người dân Campuchia không bao giờ
làm bởi họ cho rằng dù là con cái trong nhà nhưng đã vào chùa
tu đều trở thành Phật. Cũng may là những chuyện nghịch ngợm
như thế không bị phát hiện nên không có gì đụng chạm đến
mối quan hệ giữa bộ đội Việt Nam và người dân Campuchia.