Page 248 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 248
Khi Tổ Quốc gọi 247
trên quê hương ở ngoài Bắc. Dự lễ di cốt vào chùa, nhìn những
giọt nước mắt của người chị già nua lòng tôi se thắt. Trên một
đất nước đã trải qua mấy mươi năm chiến tranh, cuộc chiến trải
dài từ Bắc đến Nam thì hoàn cảnh như anh Minh đâu phải là
duy nhất. Nỗi đau của nhiều gia đình đồng chí đồng đội chưa
tìm được hài cốt người thân đã dai dẳng và sẽ còn dai dẳng chưa
có hồi kết. Sẽ còn rất nhiều chiếc khăn tang tiếp tục đi tìm, tìm
với niềm hy vọng mong manh và có khi thật mù mịt... nhưng
vẫn cứ đi tìm... Và nỗi đau ấy cũng đang hiện hữu trong gia
đình chúng tôi, bởi đã qua mấy mươi năm mà thân xác của anh
Ba Thanh Nha vẫn còn nằm lại trên đất bạn, đã bao nhiêu lần tổ
chức đi tìm hài cốt mà vẫn còn phải tiếp tục đi tìm...
Qua kết quả nghiên cứu chiến trường trên đất Preyveng,
Tiểu đoàn chúng tôi quyết định mở màn chiến dịch bằng trận
đánh vào hai đồn An-Xông và Tà-Nốt cùng một đêm 25-4-
1954. Thế nhưng chỉ có đồn An-Xông là tiêu diệt gọn, thu gần
hai tấn vũ khí đạn dược, còn đồn Tà-Nốt thì do lỡ mất thời cơ
nên bọn địch đã lén bỏ đồn rút chạy.
Ngày 7-5-1954, đúng ngày chiến thắng Điện Biên Phủ,
Tiểu đoàn hành quân lên Kông-Pông-Chàm, và đêm 8-5, triển
khai đánh đồn Chông-Chếch và đồn Kok-Cha. Ở đồn Chông-
Chếch, vì đêm đó trời mưa to, rất đông đồng bào đến quanh
đồn bắt ếch cho mãi đến gần sáng nên không thể tiếp cận được
mục tiêu, phải rút quân. Còn ở đồn Kok-Cha, sau khi mở xong
đột phá khẩu, bộ binh bắt đầu đánh vào tung thâm, gặp địch
chống cự mạnh, một đồng chí hy sinh, vì thế mà do dự, địch
nhân cơ hội chống trả quyết liệt nên cả đơn vị đành phải rút ra.
Đêm 3-6-1954, Tiểu đoàn triển khai đánh đồn Trapeng-
Pring ở gần sông Mê Kông, và chỉ trong vòng hai mươi phút