Page 325 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 325
324 Khi Tổ quốc gọi
và tôi cố làm sao cũng phải hỏi đường đi đến ba nơi mà tôi từng
nghe ca tụng của Thủ đô, đó là hồ Hoàn Kiếm, chùa Một Cột và
Cột Cờ. Đến hồ Hoàn Kiếm tôi chẳng thấy đẹp đẽ gì cả, chẳng
qua là một cái ao to, nước xanh dờn, lợn cợn rong rêu. Sở dĩ tôi
có cái nhìn như vậy vì tôi vốn là dân sống trong vùng sông nước,
ao to ao nhỏ, đầm to đầm nhỏ tôi từng thấy rất nhiều, nên cái
hồ Hoàn Kiếm có chút xíu thì đâu có ăn thua gì! Đến chùa Một
Cột tôi càng thất vọng hơn, bởi xem trong sách giáo khoa thấy
nó to lớn, nhưng đến nơi thấy nó chỉ lớn hơn cái chuồng bồ câu
một tí. Chỉ đến khi leo lên Cột Cờ qua các bậc thang bên trong
đến các ô cửa bên trên nhìn bốn bên thấy được nhiều cảnh đẹp
chung quanh trong nội ô Hà Nội, tôi lại thấy thích hơn nhiều.
Ngày 16-5-1955, lần đầu tiên trong đời tôi được lên tàu hỏa
đi từ Hà Nội về Hải Phòng, nơi quân đội Pháp mới rút đi ngày
hôm trước, đưa theo một số dân thường di cư vào Nam. Chúng
tôi tập trung ngồi trên một bãi cỏ, nơi đây còn vương vãi bao
nhiêu rác rưởi hỗn độn, tàn dư của một cuộc di tản chắc chắn
với số người rất đông. Buổi chiều, khi trời tắt nắng chúng tôi
hành quân bộ về Kiến An, cách thành phố Hải Phòng khoảng
mười cây số. Từ xa tôi đã nhìn thấy một khu vực rực sáng với
nhiều ánh đèn điện nhấp nháy trên cao, đến nơi mới nhận ra đó
là những dãy nhà trên đồi, còn nhiều nhà bên dưới thì vì bị che
khuất nên không thấy. Đây vốn là một căn cứ của hải quân Pháp
còn nguyên vẹn sau khi họ rút đi, dưới bến thì có cầu tàu, trên
bờ thì nhà cửa trên cao dưới thấp khang trang, tiện nghi còn khá
đầy đủ có thể vào ở được ngay.
Có lẽ chúng tôi là đoàn đến đầu tiên, và chỉ mấy ngày sau
thì hầu như đã đến đông đủ, quân số trên cả ngàn người.
Đây là trường văn hóa đầu tiên của quân đội chuyên dạy