Page 329 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 329
328 Khi Tổ quốc gọi
dưới, tôi phục quá chừng, và ước sao chỉ cần đạt đến trình độ
như thế là thỏa mãn lắm rồi. Thực ra thì các vị này không phải là
những người được đào tạo chuyên ngành tiếng Hoa để làm giáo
viên ngoại ngữ, mà chỉ là những người từng được học quân sự
ở Trung Quốc, do yêu cầu cấp bách nên được bổ túc thêm một
thời gian ngắn để kịp về làm giáo viên Hoa văn của Trường, vì
vậy đa số trình độ cũng chỉ có hạn. Còn bản thân tôi từng học
tiếng Pháp, đã quen với các quy tắc về văn phạm, về cách phát
âm, có phương pháp học tốt, mà lại cố gắng tranh thủ mọi thời
gian tự học thêm nên sau một năm thì trình độ Hoa văn của
tôi cũng không còn thua kém các giáo viên, nếu không nói là
có phần nhỉnh hơn, đạt được điều mong ước từ buổi ban đầu.
Trong thời gian theo học có một anh chàng đảng viên tên Tứ,
người lùn, cổ rụt cứ rà rà hỏi về lý lịch của tôi: Cha mẹ bao nhiêu
tuổi, làm nghề gì, bà con dòng họ ra sao, do đâu mà tôi có điều
kiện học văn hóa khá như vậy, v.v...? Và cứ theo hỏi đi hỏi lại
nhiều lần, hình như là để đối chiếu xem lời nói của tôi có “tiền
hậu bất nhất” không, và tôi đoán có lẽ là mấy lão nghi ngờ về
thành phần dân nghèo thành thị mà tôi từng khai trong lý lịch.
Chắc họ thấy con người của tôi, theo cách nhìn của dân xứ Bắc,
thì không có tí gì là nghèo khổ cả, bởi tướng tá cao lớn, nước da
trắng trẻo, và rất phong độ, lại có phần bảnh trai nữa, thế thì làm
sao mà thuộc tầng lớp dân nghèo được. Mà cứ cách một thời
gian lại trở lại hỏi, tôi cũng đâm nghi, đến nước bực quá tôi bèn
chửi thề: “Đ... anh làm cái chó gì mà cứ theo hỏi mãi thế, có cho
theo học thì cho, không thì thôi, chớ làm gì dữ vậy?”. Mà cách trả
lời của tôi chắc là làm anh ta rất phật lòng, và không biết sau đó
lời nói của tôi có được ghi vào “sổ bìa đen” hay không.
Viết đến đoạn này tôi lại nhớ một chuyện vui. Khi chúng
tôi mới bắt đầu yêu nhau, lần đầu tiên tôi đến trình diện Ông