Page 330 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 330
Ra đi để có ngày trở về 329
Bà nhạc gia tương lai, mấy hôm sau tôi hỏi bà Hồng là Ba Má
có ý kiến gì không? Bà xã tôi thuật lại y câu nói của Ông già:
“Ba coi chắc nó là con nhà có tiền!”. Nghe đến đây tôi cười ha
hả: “Có tiền gì mà có tiền, nghèo rớt mồng tơi thì có!”. Rồi nghĩ
lại chuyện cũ về tay đảng viên tên Tứ ở Trường khi xưa, chắc
người ta có cái lý để nghi ngờ việc kê khai lý lịch thành phần
dân nghèo thành thị của tôi, bởi chính Ông già vợ là bậc trí
thức Nam kỳ chính cống của mình còn nhìn lầm, huống chi là
các bác bần cố nông xứ Bắc.
Thoáng đó mà đã xa miền Nam hơn một năm, chỉ hơn một
năm thôi mà sao cảm thấy như đã rất lâu, và cũng đã bắt đầu
day dứt với nỗi nhớ quê hương khi thời hạn hai năm đã gần kề,
nhất là khi nghe ở trong Nam kẻ thù đã ra tay khủng bố trả thù
ở Ngân Sơn, Chợ Được. Vì thế mà tình cảm giữa những người
miền Nam chúng tôi càng khăng khít hơn, và khi nói đến hai chữ
“miền Nam” thì thấy cái gì đó nó gần gụi thân thương.
Nhớ khi đó ở Hải Phòng có khá nhiều trường học sinh
miền Nam, như Trường 4, Trường 6, Trường 24... Mà có lẽ hai
Trường 4 và 6 là những nơi được sự để mắt dòm ngó của số
anh em bộ đội miền Nam chúng tôi, bởi hai trường này đều
là trường nữ, nhiều cô tuổi cũng đã lứa lứa, và bắt đầu chập
chững biết yêu. Mà tuổi chúng tôi lúc đó cũng khoảng hai
mươi, hai mươi hai, nên vừa khao khát tình cảm quê hương
lại vừa khao khát cả về tình yêu. Cho nên đứa nào khéo chọn
và kết thân được với mấy cô nữ lớn lớn ở các trường này thì
coi như được cả đôi đường. Không đặt yêu cầu gì cao xa, chỉ
cần ngày Chủ nhật đến trường nhắn ra ngồi ở phòng thường
trực để trò chuyện, thì có thể nói từ sáng đến chiều, khỏi cả
cơm nước. Còn đứa nào có cô bạn được người thân xin phép