Page 35 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 35
34 Khi Tổ quốc gọi
tôi một ít tiền mua thức ăn. Vì quá mê gà tre nên thay vì đi chợ
mua thịt mua cá, chúng tôi cùng một lòng hết sức hà tiện, chỉ ra
chợ nhặt các lá và rễ củ kiệu của người ta bỏ đi, mang về chấm
nước mắm kho quẹt ăn với cơm, còn để dành tiền mua một cặp
gà giống. Nuôi một thời gian nó đẻ được một bầy gần chục con.
Có một bữa anh Bảy Noãn rủ tôi cùng chơi đánh đáo lỗ ăn tiền,
cùng ngoéo tay giao hẹn là đứa nào thua thì sẽ mất luôn cả đàn.
Chơi gần nửa buổi thì tôi thua sạch, và tất nhiên cả đàn gà đã trở
thành của riêng của anh Bảy. Tôi vừa buồn lại vừa tiếc vì đã chịu
ăn cực ăn khổ mà bây giờ chỉ còn hai bàn tay trắng! Khi mấy con
gà trống bắt đầu trổ mã gáy te te, anh kêu tôi: “Ê Phiên, mày coi
mấy con gà trống của tao có ngon không, sắp bắt đầu đạp mái
rồi đó!”. Và khi mấy con gà mái bắt đầu chịu trống thì anh lại kêu
tôi: “Ê Phiên, mày coi mấy con gà mái của tao có ngon không, nó
sắp kêu ổ rồi đó!” nghe vừa tức lại vừa tiếc. Mà mỗi khi mấy con
gà này nhảy lên ỉa trên bộ ván gõ giữa nhà thì Bà nội cũng nhè
tên tôi mà réo như muôn thuở: “Thằng Phiên, mày vô mày coi
cái thằng cha của mày nó ỉa trên bộ ván của tao kia kìa!”, chớ đâu
có thèm kêu đến tên anh Bảy. Nghe mà chịu hết thấu!
Xem ra thuở nhỏ tôi và anh Bảy cũng giống như hai con
gà chọi cùng bầy, rất thích choảng nhau, nhưng lại rất thương
nhau, gắn bó nhau trong mối quan hệ giao du cũng như đỡ đần
cha mẹ trong chuyện nhà chuyện cửa.
Lúc anh Năm Nhự rời nhà lên Sài Gòn học thì tôi và anh
đã trở thành “chủ lực” trong gia đình, phụ lo việc nhà như lau
bàn lau ghế, giữ em, xách nước, giặt quần áo, nấu cháo ăn lót
lòng... Hằng ngày tôi và anh luân phiên thức dậy từ bốn giờ
sáng nấu cháo cho cả nhà điểm tâm đỡ tốn mấy xu tiền ăn
sáng. Kể ra thì chuyện nấu cháo cũng chẳng có chi là khó, chỉ