Page 38 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 38
Tuổi trẻ từ Đồng Tháp mười đến Thành phố mang tên Bác hồ 37
hưởng cái thành quả tuyệt vời khi nhìn thấy nó, cái con cá lóc
tham ăn, đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng trên không trung,
đã ơi là đã! Cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in cái cảm
giác sung sướng tột độ khi lần đầu tiên với cái kiểu đó mà tôi
giật được một con cá lóc khá to trong đống chà của ông Hai
Lịnh bên cạnh nhà tôi.
Lại có câu chuyện “gần mực thì thế nào cũng đen”. Phía sau
nhà Ông Bà nội là nhà chú Chín T., một căn nhà lá đơn sơ vì
gia đình rất nghèo, không vườn tược đất cát gì cả. Chú có người
con trai là anh Tư Đê chuyên chứa cờ bạc, thường là đánh bài
cào, cách tê, xì dách, và cả mấy anh em cũng đều đánh bài. Có
một lần Má sai tôi mang tiền đi trả tiền mua lá lợp nhà, khi đi
ngang nhà chú Chín Trượng thì mấy anh em rủ vào đánh bài.
Không biết có phải tôi bị mấy anh em cùng xúm lại ăn gian hay
không mà cứ thua hoài. Thấy tôi móc một cọc tiền ra chung
chi, anh Tư Đê bắt đầu sợ vì đoán chắc không phải là tiền riêng
của tôi nên không tiếp tục chơi nữa, mặc dù tôi cố nài nỉ đánh
tiếp để gỡ lại, nhưng anh nhất quyết không chịu. Lúc này tôi rất
lo bởi thua quá nhiều, lấy tiền đâu mà trả cho khách. Tôi đánh
liều nghĩ ra một cách, là cứ mỗi xấp tiền thì rút ra vài tờ rồi bó
lại thành một cọc đem trả cho người ta. Khi giao tiền thì bà chủ
chỉ đếm xấp, không giở ra đếm từng tờ. Thế là hú hồn, coi như
đã thoát! Nhưng mấy hôm sau thì bà chủ vựa lại đến nói với
Má tôi là tiền trả thiếu, nhưng Má tôi đã đếm rất kỹ trước khi
giao tiền cho tôi nên nhất quyết chuyện đó là không thể, chớ Bà
nào có biết mánh khóe của tôi. Nói qua nói lại một hồi rồi bà
kia cũng đành chịu thua vì đuối lý. Một lần khác bị thua bài, tôi
phải về nhà lén giở lu lấy một con mắm cá lóc mang qua chung
chi, nhưng lại bị thím Chín chê là mắm bị chua làm tôi tức quá
chừng, bởi Má tôi là người làm mắm ngon có tiếng ở Cao Lãnh.