Page 34 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 34

Tuổi trẻ từ Đồng Tháp mười đến Thành phố mang tên Bác hồ  33


             sự thật, nhưng nó cũng là một trong những động lực thúc đẩy
             khiến tôi biết phấn đấu vươn lên trong mọi hoàn cảnh mong sao

             có thể đáp ứng được điều mà Người cha hằng kỳ vọng. Cả ba anh
             em cùng lót chữ “Long” được sinh liền kề nhau nhưng thuở nhỏ
             cũng như sau này tôi và anh Bảy Noãn thường sống gần nhau,
             có rất nhiều câu chuyện để mà nói so với đứa em mang tên Long

             Giáp mà chúng tôi thường gọi theo thứ là Chín Giáp.

                 Tôi và anh Bảy Noãn chênh nhau xấp xỉ ba tuổi nhưng lúc
             nhỏ chúng tôi vẫn coi ngang lứa và gọi nhau bằng “thằng” chớ
             không xưng hô “anh em”, và đánh lộn hoặc trêu chọc nhau cũng
             là chuyện bình thường. Có lần hai đứa đánh nhau trên bộ ván

             gõ giữa nhà, đang thất thế tôi giả vờ ngã vật xuống ván, miệng
             thở khè khè, thấy vậy anh đâm hoảng, sợ tôi chết vội vàng khom
             xuống ôm ngang eo ếch nâng tôi dậy, miệng hỏi liên hồi: “Có
             sao không mậy, có sao không mậy...?”. Thấy anh bị gạt tôi khoái

             chí cười sặc sặc, thế là anh lại thả xuống nghe cái “bịch” còn đá
             thêm mấy đá! Lần khác vào dịp Tết, Bà già đi chợ mua được hai
             giỏ ớt kiểng, khi hai đứa đến xem tôi bèn nói: “Ê Noãn, đố mày

             là tao có dám ăn mấy trái ớt này không?”. Anh bèn trả lời: “Mày
             chỉ nói phách chớ làm sao dám!”. Nghe nói khích, tôi bèn hái
             một lúc cả chục trái lần lượt nuốt trộng từng trái một, bởi nuốt
             nguyên cả trái thì đâu có cay. Thấy vậy anh Bảy cũng thật sự bất
             ngờ phục sát đất, còn tôi thì khoái chí tử vì đã đánh lừa được

             anh. Nào dè ớt nuốt vào bụng thì đâu còn nguyên trái nên sáng
             hôm sau đi ngoài đít nóng như xát ớt thiếu điều la làng, thật là
             chuyện dại tởn tới già!

                 Câu chuyện nuôi gà tre cũng đã để lại một kỷ niệm “đắng
             cay” giữa tôi và anh Bảy Noãn. Số là vào năm 1941, Má tôi phải

             đi Cần Thơ để mổ bướu cổ, trước khi đi Bà để lại cho chúng
   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39