Page 356 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 356
Ra đi để có ngày trở về 355
Đây là giai đoạn công tác khá ổn định của tôi trong một
thời gian dài ở Hà Nội và cũng là thời kỳ mà mọi mặt sinh hoạt
của tôi đều theo chế độ sĩ quan, mà lại là sĩ quan làm việc ở văn
phòng của một cơ quan cấp cao nên mọi thứ đều thoải mái hơn
nhiều so với các sĩ quan ở đơn vị chiến đấu. Và cứ mỗi lần so
sánh như thế là tôi lại thấy vui, bởi thật không ai ngờ tưởng là
số rủi hóa ra lại là may.
Theo quy định trong các cơ quan Bộ Tổng, tôi chỉ cần chỉnh
tề quân phục và có mặt tám giờ mỗi ngày trong cơ quan, hết giờ
làm việc thì có thể ung dung diện bộ thường phục ra ngoài tự
do đi đứng, điều tôi hằng mong ước bấy lâu trong đời làm lính.
Còn cơm nước ngủ nghỉ thì cũng tùy hoàn cảnh từng người.
Nếu anh thích ăn bếp tập thể thì người ta cũng sẵn sàng phục
vụ, ăn uống đủ chất và rất hợp vệ sinh bởi có sự kiểm tra giám
sát thường xuyên của bác sĩ, còn tài chánh chi tiêu thì được
công khai hằng ngày trên bảng, khó có thể bị xà xẻo cắt xén.
Khi anh được đề bạt lên đến cấp thượng úy thì được ăn theo
chế độ trung táo, chất lượng bữa ăn sẽ ngon hơn, tất nhiên số
tiền anh đóng cũng phải nhiều hơn. Còn chuyện ngủ nghĩ thì
sao? Anh nào muốn đăng ký ngủ trong khu tập thể cơ quan thì
luôn có giường dành sẵn, có thể vào “khò” bất cứ giờ giấc nào.
Với điều kiện khá thoải mái như vậy cho nên nhiều anh, trong
đó có tôi, mỗi khi có chuyện “mất đoàn kết nội bộ”, thì nửa đêm
canh ba gà gáy vẫn có thể xách xe chui vào ngủ trong cơ quan để
“né đạn”, chờ cho hết “chiến tranh lạnh” rồi trở về cũng không
ai cấm cản. Còn những anh nhà ở xa, mỗi thứ Bảy không thể
“cắt cơm, bơm xe, nghe thời tiết, liếc đồng hồ, vồ xe đạp” thì cơ
quan cũng có sẵn chiêu đãi sở, khi nào cần thì nhắn bà xã lên,
tha hồ mà “tâm sự”.