Page 351 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 351
350 Khi Tổ quốc gọi
mồ hôi tươm đầy trán, chảy xuống mặt, còn tôi thì cả người
toát mồ hôi hột. Ông ta vừa mổ vừa động viên tôi cố chịu đau,
còn tôi thì động viên ngược lại ông là cứ làm, tôi có thể chịu
được, kỳ thực là ê đầu ê cổ muốn chết, những lời động viên
thực sự xuất phát từ sự thông cảm lẫn nhau. Đến cái động tác
cuối cùng khi ông dùng cái dụng cụ gì đó để nạo sạch các mảnh
vụn trong xương hàm, và không biết có phải do thuốc tê đã hết
tác dụng hay không mà tôi đau đến xón đái ra quần, nhưng
cũng ráng chịu để ông kết thúc công việc, mà không ráng cũng
không được. Về giường nằm đến hôm sau soi gương thì thấy
mặt mày sưng to như cái thủ lợn, phải qua mấy ngày mới xẹp
hết. Tuy chỉ nhổ có một cái răng nhưng họ coi tôi là người bạn
quốc tế Việt Nam nên trong mấy ngày này tôi được các y bác
sĩ tận tình chăm sóc cả ban ngày lẫn ban đêm, điều này thực
sự làm tôi cảm động, tuy chỉ là việc nhỏ nhưng nó đã để lại ấn
tượng lâu dài trong tâm trí tôi.
Kiểm lại suốt thời gian tôi ở Trung Quốc thì tình cảm của
các đồng chí, các bạn bè Trung Quốc đối với tôi không chỉ thể
hiện trong lần nằm viện này mà qua mấy năm sống chung, từ
Trường Bộ binh Cao cấp Hán Khấu cho đến Học viện Pháo binh
Tuyên Hóa tôi cảm thấy mình được chân tình đối xử như những
người bạn bè đồng chí thân thiết mà tôi cho rằng nó xuất phát
từ tình hữu nghị mà hai Đảng và Nhân dân hai nước đã từng
thiết lập trong suốt mấy mươi năm. Hiện nay mà nhắc đến mối
quan hệ Việt - Trung như thế thì nhiều người cho rằng đó chẳng
qua chỉ là giả dối bên ngoài. Đối với những gì sâu xa hơn thì
tôi không biết, nhưng với những gì mà chính bản thân tôi từng
kinh qua, và qua suy nghĩ của bản thân, tôi vẫn khẳng định rằng
trong những năm tháng ấy tình cảm giữa hai Đảng và Nhân dân
hai nước thật là chân thành và sâu đậm. Và tôi luôn nghĩ rằng ở