Page 420 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 420

Ra đi để có ngày trở về 419



                 33.

                 Đứa con đầu lòng




                       gày 3 tháng 2 năm 1963 là ngày đáng nhớ của vợ chồng
                 Nchúng tôi, ngày chúng tôi có đứa con đầu. Cháu sinh

              ở Bệnh viện Hữu nghị Việt - Tiệp Hải phòng, nơi cô Út Thoại
              đang công tác.

                  Nhớ lại thì hình như anh chàng này cũng thuộc hạng khá
              lì, bắt bà già phải ôm bụng đau đớn hơn một ngày một đêm
              mới chịu chui ra, nặng 3,2 kí lô. Có hai điều tôi không thật
              phấn khởi khi cậu ta chào đời: Thứ nhất vì là con trai, bởi tôi

              thích có con gái đầu lòng hơn, đỡ nghịch ngợm; thứ hai là sao
              thấy cái trán thì nhỏ mà hai bên má phính ra, e rằng sẽ không
              phải là đứa thông minh ngon lành. Cái sợ ban đầu là đúng, bởi
              khi lớn lên thì anh chàng này thuộc hạng nghịch có cỡ, cũng

              giống như ông già nó khi xưa. Còn cái sợ thứ hai thì hơi sai, bởi
              đó là khuôn mặt của đứa trẻ mới ra đời, và tự nhiên nó biến đổi
              dần, cho đến khi được trên một tuổi thì ai cũng bảo nó giống
              tôi như đúc, trắng như cục bột, rất xinh trai, nên tôi đâm ra
              khoái chí! Chỉ có điều là đầu tóc nó trọc lóc, nên bác Ba Thanh

              Nha của nó gọi nó là “Cụ Khơ” (Khrushchev của Liên Xô, có
              cái đầu trọc lóc).

                  Sau khi sinh con chúng tôi vẫn ở nhà số 62 Hàng Bột. Thế
              nhưng gia đình chúng tôi lại có cái đặc biệt bởi chồng là bộ
              đội mà vợ lại là diễn viên văn công, nên xa nhà là việc thường
              xuyên. Riêng bà xã thì thường đi biểu diễn vào ban đêm, khi thì

              ở trong thành phố, khi thì ở các tỉnh xa. Những lúc đó tôi phải
              ở nhà chăm sóc con, cho nó bú, ru nó ngủ. Ngán nhất là cho bú
   415   416   417   418   419   420   421   422   423   424   425