Page 422 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 422
Ra đi để có ngày trở về 421
vào cữ khuya, bởi lúc đó tôi cũng đã buồn ngủ, rồi còn phải chờ
nó nhâm nhi hết bình sữa, có lúc vừa bú vừa ngủ nên phải coi
chừng, sợ nó sặc. Cũng may là cả hai cha con đều dễ ngủ, nó
vừa bú xong thì chẳng mấy chốc tôi cũng lên giường nằm ngáy
pho pho. Chỉ cực là anh chàng này rất dễ bị tháo bụng, vài hôm
lại bị một lần nên phải thay tã lia lịa. Mà được cái là dễ nuôi, sữa
mẹ cũng bú mà sữa bình cũng không chê nên chẳng mấy chốc
mà tròn quay. Lại được cái may là ông bà ngoại đang công tác
ở Campuchia thường gởi sữa bột loại tốt về cho cháu ngoại, và
thỉnh thoảng còn gởi quần áo về cho cháu, cho nên có thể nói là
về mặt vật chất thì đứa con đầu lòng của chúng tôi ít có ai bằng.
Khi thằng bé mới được hơn một năm tuổi thì cuộc chiến
tranh phá hoại của Mỹ đối với miền Bắc bắt đầu, từ đó cuộc sống
ngày càng trở nên vất vả hơn. Năm 1965-1966 khi tôi dẫn đoàn
thực tập sinh đi Trung Quốc thì hai mẹ con vẫn ở tại nhà số 62
Hàng Bột. Lúc đó máy bay Mỹ thường xuyên vào đánh phá Hà
Nội nên vợ tôi ở nhà vừa phải làm nhiệm vụ của người diễn viên
văn công vừa phải đảm đang việc nuôi con cho nên cả hai mẹ con
đều muôn phần vất vả. Hằng ngày mẹ nó phải đem gởi tại nhóm
giữ trẻ của khu phố, và ngày cũng như đêm, khi có còi báo động
thì hai mẹ con phải dắt díu nhau chạy trốn dưới hầm trú ẩn bên
cạnh vườn hoa Văn miếu Quốc tử Giám, cách nhà gần hai trăm
mét. Có một buổi sáng mẹ nó dắt ra đứng trước nhà rồi đến cửa
hàng thực phẩm gần đó mua thức ăn. Khi trở về lại không thấy
mặt anh chàng nên chạy bổ đi tìm khắp các ngõ đường chung
quanh, nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy. Hoảng quá mẹ nó bèn
chạy đến đồn công an báo tin trẻ lạc. Thế nhưng cho dù đã nhờ
đến sự trợ giúp của công an mà mẹ nó vẫn không đặt nhiều hy
vọng, nên vẫn cứ đạp xe đi tìm cầu may. Khi gần đến đường tàu
hỏa cách nhà chừng nửa cây số, nhìn bên kia đường thì thấy một