Page 425 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 425
424 Khi Tổ quốc gọi
nóng quá, nhìn cái cảnh mấy đứa trẻ mắt thì nhắm nghiền
nhưng tay vẫn cầm cây quạt nan quạt lia quạt lịa, tôi thấy mà
xót trong lòng. Tối ngủ cả bốn, năm đứa đều đắp chung một cái
chăn, những đêm trời rét nếu một đứa lôi chăn đắp một mình
thì cả đám còn lại phải nằm co rúc vào nhau cho đỡ rét. Còn
những đêm nghe tiếng máy bay, các cô phải đánh thức chúng
nó dậy, và cho dù còn mắt nhắm mắt mở cũng phải lùa tất cả
xuống hầm trú ẩn, đợi cho đến khi có kẻng báo an mới lùa lên,
muôn phần vất vả.
Nhà trẻ có một hình thức kỷ luật mà thằng con trai của
tôi rất sợ: Đó là bị phạt phải ăn cơm muộn hơn các bạn khác.
Đúng là một đòn đánh trúng tâm lý, bởi trẻ con vốn háu đói
mà phải đứng nhìn các đứa khác ăn ngon lành trong lúc mình
phải chịu nhịn, thì đó quả là một “cực hình”. Có một chuyện
vừa buồn cười vừa thú vị là vào mỗi cuối tuần, các cháu tuổi
mới lên bốn lên năm đều có “cuộc họp kiểm điểm cá nhân”, tất
cả đều ngồi nghiêm chỉnh trên các chiếc ghế cóc chung quanh
cô giáo, phê bình lẫn nhau về các ưu khuyết điểm trong tuần
để bầu cháu ngoan.
Có một lần khi xuống thăm nó đến sát bên tôi nài nỉ: “Ba
đừng cho con lên học lớp năm nghe Ba!”. Tôi lấy làm lạ, bởi nó
còn đang ở lớp mẫu giáo kia mà! Hỏi tại sao thì nó nói rằng lên
lớp năm sẽ bị ăn bánh bao sống. Sau khi tìm hiểu, té ra bên lớp
năm ở Trường Tiểu học nhiều lần hấp bánh bao bị sống, tiếng
lành không đồn xa mà tiếng dữ lại đồn xa nên chúng cứ nghĩ
bụng rằng đã lên lớp năm thì thế nào cũng bị ăn bánh bao sống.
Một cách suy diễn ngộ nghĩnh của trẻ con! Một lần khác tôi
cho nó về ở chung với tôi trong cơ quan, được vài hôm lúc tôi
đang bận làm việc, bỏ nó chơi quanh quẩn một mình, nó bèn