Page 45 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 45
44 Khi Tổ quốc gọi
3.
Nương tựa ông Bà nội
hư đã nói ở phần trên, suốt một thời gian dài cả gia
Nđình chúng tôi được tá túc trong nhà Ông Bà nội. Lúc
này tuổi của Ông Bà đều gần bảy mươi, nhưng lúc đó tôi thấy
cả hai đã già lắm. Ông nội bị mù không biết từ bao giờ, đầu bị
sói, hằng ngày chỉ đi quanh quẩn trong nhà. Nghe mấy chị kể
lại thì Ông nội rất sáng dạ, tuy mù nhưng cũng đã từng dạy
toán cho anh Ba Thanh Nha. Ông mất ở tuổi bảy mươi mốt. Khi
Ông mất, Bà nội đem một bộ ván gõ ra xẻ làm quan tài. Ông nội
được đưa đi chôn cất trên phần đất nhà bên rạch Cái Tôm, đưa
đám bằng ghe và tôi cũng được đi theo. Vì là nhà theo đạo Tin
Lành nên dọc đường có hát một bài thánh ca mà tôi còn nhớ
một đoạn: “Dòng bình tịnh kia Chúa đưa mình tận nơi Người,
chăn chiên hỡi Chúa tôi cậy Ngài...”. Lúc đó nghe khúc ca sao mà
êm đềm, khiến tôi có cảm giác như nó đang dìu dắt linh hồn tôi
cùng đi theo tiễn đưa ông nội bình yên trở về bên cạnh Chúa.
Thiêng liêng là thế nhưng cũng vì một câu nói dại dột mà tôi bị
Bà nội mắng. Số là trong đám tang, Bà nội đã làm thịt một con
heo to đem quay để đãi khách do đó mà tôi cũng được dự phần.
Vì ngày thường hiếm có dịp được ăn thịt quay nên sau khi ăn
tôi đã thật lòng phát một câu đầy mãn nguyện: “Ông nội chết,
ăn thịt heo quay đã đời!”. Đâu ngờ Bà nội lại nghe, giận quá
chừng giận, Bà nói lẫy: “Ừ, phải mà, mày cũng chờ mai mốt tao
chết để mà ăn thịt heo quay cho đã!”.
Tuy ở nhà có đủ Ông Bà nội, nhưng Bà là chủ gia đình, Ông
bị mù không làm được gì, đất vườn nhà cửa đều do một tay Bà
nội tạo dựng. Bà rất tự hào về công lao và sự nghiệp của mình,
thường nhắc đi nhắc lại câu: “Không có tao thì cả nhà tụi bay
chỉ có nước ra đường mà ở”. Mà Bà nói cũng có cái lý của Bà,