Page 46 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 46
Tuổi trẻ từ Đồng Tháp mười đến Thành phố mang tên Bác hồ 45
bởi vì cả gia đình chúng tôi cùng tá túc trong nhà Bà, và tất cả
anh em chúng tôi đều lớn lên từ ngôi nhà đó. Bà thường kể
lại rằng Bà bắt đầu sự nghiệp bằng nghề bán dầu chai và chai
cục, loại dùng để trét xuồng ghe, sau đó mở lò nhuộm vải, thuê
nhiều nhân công mà cũng không bao giờ làm hết hàng, từ đó
mà khấm khá để có thể cất lên một ngôi nhà ngói ba gian vào
loại nhất nhì trong xóm cho nên được liệt vào hạng nhà giàu.
Vì tất cả chúng tôi cùng ở chung với Bà nên mặc nhiên được
coi là con cái nhà giàu, hơn nữa ở trong nhà còn có bác Ba Vẹn
là một điền chủ cỡ bự trong huyện nên điều đó càng được khẳng
định, chớ nào có ai biết rằng gia đình chúng tôi chỉ có hai bàn tay
trắng! Như tôi đây, nhiều khi chỉ có duy nhất cái quần cụt và cái
áo ngắn dính thân, muốn giặt thì nhảy xuống sông cởi truồng ra
giặt, xong lại mặc quần ướt lên bờ. Tuy nhiên ở cái xã hội thời
bấy giờ, cái giàu “ảo” đó ít nhiều cũng có cái lợi đối với gia đình
chúng tôi: cha mẹ dễ dàng vay mượn vốn liếng làm ăn, còn đối
với hàng xóm láng giềng thì chí ít chúng tôi cũng không bị người
ta coi rẻ. Ngay trong trường học, các thầy cô giáo cũng biết Ông
Bà nội và tỏ ra nể trọng nên ít nhiều chúng tôi cũng được hưởng
lây. Cũng từ đó mà vô hình trung đã tạo cho chúng tôi một nếp
nghĩ và thường được nghe nhắc đi nhắc lại là mình thuộc một
gia đình đàng hoàng, phải ráng mà giữ. Ví dụ như trong chuyện
học hành, dù khó khăn cực khổ đến mấy thì cha mẹ cũng không
hề bắt chúng tôi phải bỏ học để phụ lo cho gia đình, mà lúc nào
cũng khuyến khích và nhắc nhở chúng tôi phải cố gắng học hành
đến nơi đến chốn để trở thành những con người “đàng hoàng”.
Thế nên hai chữ “đàng hoàng” đó nó cứ mặc nhiên ngấm dần qua
từng năm tháng để rồi khắc sâu trong tiềm thức, cho nên mỗi khi
có một ý nghĩ nào đó không “đàng hoàng” thì từ trong sâu kín nó
lại nhắc nhớ mình phải là một con người “đàng hoàng”, và điều
đó đã không ít lần giúp tôi tránh khỏi sai lầm, sa ngã.