Page 49 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 49
48 Khi Tổ quốc gọi
Thuở đó Ba, Má chúng tôi dù làm ăn rất cực khổ, buông
nghề này, bắt nghề kia, nhưng vẫn không khá lên được do
đông con. Sự nghèo khó của cha mẹ đã ảnh hưởng rất lớn
đến đời sống của con cái. Anh em chúng tôi thường ăn lót
dạ buổi sáng bằng cháo hoặc cơm nguội hấp lại. Hôm nào
không có cơm, cháo, thì Má cho mỗi đứa nửa đồng xu, đủ
mua một củ khoai lang, hoặc một chén cháo đậu. Tôi nhớ
có lần đứa bạn học ngồi kế bên tên H.T.P là con nhà giàu,
nó ăn một cái bánh bao thơm phức làm tôi thèm nhểu nước
miếng. Tôi phải nhịn ăn bốn bữa sáng mới có đủ hai đồng
xu mua được cái bánh bao ăn cho đã thèm!
Khi đi học khổ nhất là khi hết giấy. Có lần vở học không
còn giấy tôi xin Má tiền để mua, Má chỉ nói gọn ba chữ:
“Hết tiền rồi!”. Tôi vừa đi sau lưng Má, vừa xin, vừa khóc
thút thít... Cuối cùng, Má cũng móc túi lấy ba đồng xu ném
xuống đất, kèm theo một câu : “Đó, mầy ăn dộng gì thì ăn
đi!”. Tôi mừng quá, chạy lại lượm ba đồng xu ra tiệm mua
được cuốn tập ba mươi hai trang mới có thể tiếp tục đến lớp.
Lúc nhỏ Má tôi may cho một cái áo sơ mi ngắn tay và hai cái
quần đùi, mỗi chiều đi học về phải đem quần áo xuống sông
giặt, phơi đêm để sáng có cái mà mặc đi học. Gặp bữa trời
mưa quần áo phơi cả đêm vẫn chưa thật khô, nhưng sáng đến
vẫn phải lấy cái áo ướt mặc đi học. Mỗi khi áo rách tôi phải tự
vá lấy, nhứt là hai vai áo, vá riết nó dày mo. Lúc đó, tôi nghĩ
rằng có được quần áo lành lặn mặc đi học là tốt lắm rồi!
Lúc mười hai tuổi tôi bị bệnh sốt rét cách nhật, một ngày
có, một ngày không, Ba tôi phải mượn tiền đi mua thuốc
quinine về bán lấy lời để có thuốc cho tôi uống. Lúc đó
cái bụng tôi binh rỉnh, ghẻ ngứa đầy mình, nhìn như con
“lươn bông”, thấy cảnh tôi đau hoài anh Ba Thanh Nha
nói: “Noãn, mầy thèm cái gì thì cứ ăn cái nấy rồi chết phứt