Page 552 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 552
Miền Nam gọi chúng tôi trở về 551
sét mỏng bên ngoài và mang nộp cho cô giáo. Cũng không ai có
thể bắt bẻ, bởi rành rành cũng là một quả chuối bằng đất sét kia
mà, nhưng ai thấy cũng phải phì cười vì cái sáng kiến độc đáo
này. Và tôi cũng nói nửa đùa nửa thật với nhiều người rằng cái
nghề này không sợ chết đói, cùng lắm là ra đường mua bột nặn
mấy con tò he bán cho đám con nít thì cũng kiếm được cơm!
Tháng 5-1979 sinh cháu gái đặt tên Bạch Dương, cái tên mà
tôi và vợ đã có nhiều bàn cãi nhưng cuối cùng tôi đành nghe
theo, vì nó nhắc nhớ những hoài niệm của cô một thời học ở
Liên Xô. Sanh được mấy hôm cô xuống Đồng Tháp nghỉ dưỡng,
ở ngay trong phòng làm việc có đặt một chiếc giường kiêm làm
phòng ngủ của tôi. Cảnh ăn ở thế này khá bất tiện so với điều
kiện của gia đình tại Sài Gòn, vì mỗi khi ra vào đều phải đi qua
các bàn làm việc của anh em chuyên viên, nhưng đâu có cách
nào khác! Thuở ấy lương thực thực phẩm còn cung cấp theo
tem phiếu nên rất khan hiếm, tôi phải ra chợ mua cá linh, mua
thịt bò về kho hầm, và sáng sáng còn xách súng ra hàng cây
trứng cá sau cơ quan bắn năm ba con chim chào mào về rô ti.
Khi cháu bé được đầy tháng thì hai vợ chồng cùng đi nhờ xe của
anh Ba Lê Hiếu là Phó Chủ tịch Tỉnh đưa cháu bé về Sài Gòn.
Cũng rất thương và cám ơn anh Ba là trong suốt ngày đi đường
luôn ân cần quan tâm đến gia đình chúng tôi.
Hiện nay hai con chúng tôi đều đã có vợ có chồng, nghề
nghiệp tạm ổn, nhưng không có đứa nào làm việc cho Nhà
nước, và cũng chưa có đứa nào là đảng viên. Bản thân tôi cũng
rất mong chúng nó vào Đảng, nhưng theo lời chúng nói là
không muốn đứng vào Tổ chức vì ngại bị ràng buộc, ở ngoài
Đảng cũng có thể làm một người tốt. Dù không đạt được điều
mong muốn nhưng tôi vẫn tôn trọng lẽ sống của các con bởi