Page 548 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 548
Miền Nam gọi chúng tôi trở về 547
con nào nằm trong nhà tôi đều nghe hết trơn, sáng ra quần
trong mấy đám cỏ còn lượm được trên chục con đấy chớ!”. Thật
là quê hết chỗ nói, đành cười trừ đánh trống lảng rồi xách súng
đi một nước không dám dòm lại.
Lại một chuyện động trời. Vào một buổi sáng Chủ nhật tay
Sáu Quang, Trưởng Ban Bảo vệ Sức khỏe Tỉnh ủy đến mượn
khẩu súng hơi đi bắn chim. Giữa trưa khi đang ngủ thì chuông
điện thoại reo, có người ở đầu dây bên kia tự xưng là Tám Bé,
tức là ông Bí thư Tỉnh ủy, hỏi có phải tôi là Tám Trảo không, rồi
bảo mang toàn bộ hồ sơ vụ T.H. cho ông xem.
Đang còn sật sừ, tôi nghe đúng như giọng nói của tay Sáu
Quang, nên trả lời: “Tám Bé mẹ gì! Bắn được mấy con, muốn
nhậu thì đem qua đây làm thịt nhậu”. Đầu dây bên kia lại nói
tiếp: “Tôi là Tám Bé đây mà, đồng chí không nghe rõ sao?”. Tôi
thầm nghĩ sao tay này lại tọc mạch ở đâu mà biết được câu
chuyện ấy để đánh lừa mình nhỉ, bèn xẵng giọng: “Đ.m. thôi
đi nghe! Tám Bé mẹ gì mà cứ lải nhải mãi, để cho người ta
ngủ!”. Nói xong cắt điện thoại nằm
xuống định ngủ tiếp. Nhưng lại nghĩ,
quả đúng là giọng nói của thằng cha
Sáu Quang rồi đó, bởi tôi biết cái tay
này thường giả giọng mấy ông lớn để
hù dọa người ta, nhưng làm sao mà
tay ấy lại biết được câu chuyện thâm
cung bí sử đó? Rủi là Bí thư thật thì
sao? Tôi bèn ngồi dậy hỏi tổng đài thì
được trả lời đó là chính Bí thư Tỉnh
Nguyên Bí thư Tỉnh ủy
Tỉnh Đồng Tháp Trần Anh Điền ủy. Tôi nghĩ bụng: “Chết cha rồi! Phải
(Tám Bé) người cán bộ lãnh đạo
mẫu mực và liêm chính nói sao với ổng đây?”. Tôi đành gọi lại