Page 551 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 551
550 Khi Tổ quốc gọi
chứ có phải giấu giếm gì đâu, mà đó lại là một cách giải quyết
đúng với chính sách khoan hồng để mở rộng con đường ngay
thẳng cho người ta đi. Và tôi cũng không bao giờ sợ phải làm
những việc như vậy bởi quan điểm của tôi là rất rõ ràng. Tôi
quan niệm rằng những chuyện của gia đình cũng là một phần
cuộc sống của bản thân, nó phải được trân trọng ngang bằng
với những việc khác, miễn là nó không trái với lương tâm của
mình, với tư cách vừa là một người trong gia đình, vừa là một
cán bộ, một đảng viên, và tôi cũng không bao giờ sợ cái danh từ
“có liên quan” nó cản trở con đường tương lai của mình, bởi xưa
nay tôi đâu phải vì thăng quan tiến chức mà làm việc!
Năm 1979 thằng con trai của tôi lại muốn xung phong đi
bộ đội đánh Pôn Pốt nhưng tôi không cho vì chưa đủ tuổi. Tôi
rất nhớ chuyện thua kém và mặc cảm về trình độ văn hóa khi
tôi vào làm việc ở Ngành Khảo huấn khi xưa, không muốn con
mình lại gặp phải cảnh tương tự trong cuộc đời nên bảo cứ chờ
đến mười tám tuổi sau khi học hết bậc trung học sẽ quyết định.
Nhưng sau khi tốt nghiệp phổ thông, nó xin thi vào Trường Đại
học Mỹ thuật thì tôi đồng ý ngay bởi hai lý do. Một là thấy nó có
năng khiếu, đã nhận được giải thưởng hạng ba trong một cuộc
triển lãm mỹ thuật của Thành phố Hồ Chí Minh, do bắt chước
mợ nó là nhà điêu khắc Phan Gia Hương đục đục đẽo đẽo trên
khúc gỗ thành tác phẩm. Thứ nữa vì mỹ thuật là cái ngành mà
mỗi người được chủ động và tự chịu trách nhiệm hoàn toàn với
tác phẩm của mình, không ai làm sếp ai được, không phải như
tôi từng chịu những thằng dốt nó chỉ huy, tức anh ách mà không
thể cãi. Chợt nhớ một chuyện vui khi xưa, lúc nó còn học lớp ba
ở Trường Ngô Sĩ Liên - Hà Nội, trong một lần Nhà trường bắt
làm môn thủ công là nặn một quả chuối, thế là anh chàng này
lại “sáng kiến” tìm một quả chuối xanh nhỏ rồi phủ một lớp đất