Page 550 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 550
Miền Nam gọi chúng tôi trở về 549
phát hiện và bắt nhốt cả đám. Riêng thằng Văn là tội phạm trốn
trại, nếu bị bắt trở lại thì chắc là tù rục xương, nên đã thừa lúc
chộn rộn tuột xuống nước bơi vào bờ trốn luôn. Thế nhưng họ
chỉ bị giam giữ độ hai tháng thì tất cả đều được thả cho về nhà,
riêng thằng Văn thì phải tiếp tục lẩn trốn. Một thời gian sau tôi
gặp nó tại nhà chị Tư Hoa, qua hỏi han được biết nó phải trốn
tránh hết nơi này đến nơi khác. Thấy thế thật tội nghiệp tôi bèn
khuyên nó nên ra trình diện với Chánh quyền, bởi nếu không
thì sớm muộn rồi cũng bị bắt hoặc cũng tìm cách vượt biên lần
nữa. Tôi bèn đến gặp và trình bày mọi việc với Giám đốc Công
an Tỉnh là Võ Thái Hòa, với lập luận hoặc là cho nó ra đầu thú
để còn có thể theo sát quản lý nó bởi nó cũng là con em trong
gia đình chớ không ai xa lạ, hoặc là để cho nó trốn chui trốn
nhủi rồi làm bậy hoặc là lại vượt biên nữa. Và tôi còn nói rằng
chỉ với điều kiện họ chấp nhận cho nó ra đầu thú và quản thúc
tại gia thì tôi mới dẫn nó đến trình diện. Các anh bên công an
cũng thấy cách đặt vấn đề của tôi là có lý nên đồng ý.
Mấy hôm sau tôi dẫn nó đến gặp và sự việc lại được giải
quyết một cách hết sức đơn giản nhẹ nhàng, do đó mà nó cũng
được trở về sống với gia đình, thoát khỏi cái cảnh trốn chui
trốn nhủi. Buồn cười là khi ra về sau khi đã giải quyết xong sự
việc, nó nói với tôi rằng lúc mới gặp họ thì nó rất sợ, “coi như
mình đang mắc bệnh ung thư mà người ta giải quyết như bệnh
ghẻ ngứa”. Và bản thân tôi cũng không ngờ rằng một việc vốn
rất phức tạp như thế lại có thể được giải quyết một cách chóng
vánh như vậy.
Nghe kể lại chuyện này có người hỏi tôi bộ không sợ liên lụy
đến bản thân hay sao mà dám làm như vậy. Tôi trả lời rằng sự
việc vốn là như thế, em mình thì nó đã là em mình, ai cũng biết