Page 261 - nam bo xua va nay
P. 261
thời kỳ khai phá không nhiều, chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Điều
ấy cũng dễ hiểu, bởi nó quá táo bạo, bất ngờ, lại “mới quá” nên
ngay cả những nhà tân học cũng không tránh khỏi ngỡ ngàng, sửng
sốt.
Các tác giả Lưu Trọng Lư, Nguyễn Thị Kiêm, Hồ Văn Hảo,
Khắc Minh, Liên Hương, Hoàng Xuân Mộng, Vân Đài, Minh Tâm,
Vi Ngã, Nguyễn Nhiều... là những người hưởng ứng tiêu biểu. Nếu
Nguyễn Thị Kiêm đã nhiều lần đăng đàn diễn thuyết (ứng khẩu mà
diễn), cổ vũ, đứng mũi chịu sào đầy nghị lực để “đáp lại những lời
chỉ trích’ tại Hội Khuyến học Sài Gòn vào thượng tuần tháng 5-
1932, 26-3-1933, và ngay trên tờ Phụ nữ tân văn, thì thi sĩ Hồ Văn
Hảo với những bài thơ mới của ông luôn luôn được nữ sĩ trân trọng
nhắc đến. Người nữ biên tập này xem Hồ Văn Hảo là người đã dũng
cảm nhất đối với phong trào, bởi đó là những bài thơ chẳng những
mới về hình thức về nội dung mà còn mới về đề tài.
Hồ Văn Hảo không làm thơ theo kiểu “bằng bằng, trắc trắc”,
không dùng sáo ngữ, điển tích, không đưa ra những đề tài có tính
bài bản, cũng không than thân trách phận cho riêng mình, mà quyết
tâm làm một tấm gương phản chiếu, từng mảng đời, từng góc cạnh
trong tâm hồn. Có khi quý trọng bản chất hồn nhiên của tuổi thơ, có
khi phản ánh cuộc đời đen tối cơ cực của người cùng đường...
Lần đầu tiên, ông (và những người đồng thuyền) đã làm cho
những cái “vốn không là thơ” trở thành đối tượng của thơ, mở ra
một chiều hướng sáng tác hiện thực.
Chúng ta hãy đọc lại một trong những bài thơ của ông:
CON NHÀ THẤT NGHIỆP
Ngọn đèn leo lét,
284