Page 264 - nam bo xua va nay
P. 264

Nếu chân không chạy sớm,                            trong  văn  nghệ,  khuấy  động cả một  sự bừng  tỉnh  trong  thi giới  ở
                                   Mặt vợ con còn thấy chi mong!                      Ịsíam kỳ.  Nói khác đi, đây không chỉ là bước ngoặt trong sáng tác,
                                                                                     I mà còn là dấu son lịch sử đáng ghi nhận của văn học nước nhà.

                                   Thôi! Bây giờ tiền đâu mua thuốc                         Chúng ta đều biết, thơ mới chỉ muốn “thoát ra” chứ “không
                                   Cho con;  Chết nỗi đi Trời!                        nhằm đẩy  lùi  thơ cũ”. Thơ mới đã đạt được thắng lợi  trọn vẹn và
                                   Túng quá mới ra nghề nhơ nhuốc.                    huy hoàng, đã mở ra một kỷ nguyên thơ phóng khoáng.
                                   Chắc mai đây nhịn đói lắm,  mình ơi!
                                                                                                                                    cXua & Nay 6/98)
                                   Hồi làm cu li,
                                   Đến mua,  tiệm còn bán chịu;
                                  Nay sở đã đuổi ra,  thì
                                                                                         (*) Tư liệu báo chí trong bài,  dẫn  lại theo  Bùi Đức Tịnh - Những bước
                                  Một đồng điếu
                                                                                         đầu của báo chí,  tiểu thuyết và thơ mới. NXB Lửa thiêng, s, 1974.
                                  Họ cũng bảo: đi!


                                  Ảm thầm,  vợ đốt đèn dầu,
                                  Ra chiều buồn bã.
                                  Chồng quên lạnh dạ,
                                  Ngồi thở ra,  chắc lưỡi lắc đầu.

                                  Ngoài,  vẫn mưa xào xạc,
                                  Trong,  đứa bé ho ran...
                                  Ngọn đèn tàn,
                                  Hết dầu nên lu lạt...



                         Bài thơ hoàn toàn mới. Đề tài và tình cảnh đưa ra không trùng
                    lặp một chút nào so với ngàn vạn bài trước đó.

                         Gần  70  năm  trước,  “Hồ  Văn  Hảo  là  người  đã  làm  đại  náo
                   trong làng thơ” (lời của nữ sĩ Manh Manh diễn thuyết tại Hội K h u y ê n
                   học Sài Gòn,  1932), nêu cao tinh thần đấu tranh giai cấp tiên phong



                   286                                                                                                                            287
   259   260   261   262   263   264   265   266   267   268   269