Page 73 - tap 2 phan 1
P. 73

Tự hào thay con làm nghĩa vụ
                       Góp phần xương máu với non sông

                       Xứng đáng thay thế hệ anh hùng
                       Thời đại Hồ Chí Minh!...”

               Trở về Sài Gòn sau giải phóng qua sân bay Tân Sơn Nhất, đêm
           đến ông lại thao thức nhớ con, nhớ đứa con đã viết nên bài thơ
           bất hủ “Dáng đứng Việt Nam” lấy từ hình tượng người chiến sĩ anh

           hùng đã ngã xuống tại sân bay Tân Sơn Nhất:
                       Con ơi!

                       Ba đã về rồi, ba chục năm xa cách
                       Tân Sơn Nhất hiện lên Dáng đứng Việt Nam

                       Hiện thân con
                       Máu xương xây đài chiến công lịch sử

                       Tiếc thân tằm vẫn còn nặng nợ
                       Chưa kịp nhả tơ mừng khúc khải hoàn ca...

               Rồi khi đến cánh đồng Phước Hiệp đứng cạnh mộ con:

                       Gởi lòng đến tận mộ con
                       Mừng con đối nợ nước non báo đền

                       Hơn cha tiến bước thanh niên
                       Góp phần xương máu phước hiền nhà ta...

               Mất đứa con thân yêu ai lại không đau lòng thương tiếc, nhưng
           qua những bài thơ trên đây không thấy bóng dáng của sự buồn
           rầu ủy mị, trái lại ông còn lấy đó để đề cao lòng yêu nước.

               Trong đối nhân xử thế ông là người mẫu mực với “tuyên ngôn”:

                       Ở đời lo nghĩ trước và sau
                       Trước hết lo người nghĩ mình sau

                       Mình vẫn hưởng sau, người hưởng trước



                                                                Nối lại đôi bờ   327
   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78