Page 186 - hoa đồng
P. 186
đồ si-đa, lai áo đằng sau lâu ngày cuộn quắn lcn, nhăn dúm.
Trừ khi lội ruộng, nó mới bận quần đùi giống cha, còn thì,
hỗ bước ra khỏi nhà là phải tròng cái quần dài vô mới được.
“Phải chi còn sớm sửa thêm khúc bờ. Tao lo không kịp,
nước rút mau quá! ”. Ông Sáu nói với con mà mắt vẫn đăm
chicu nhìn ra đồng. “ Lo gì cha ơi, người ta kịp, mình kịp”.
Thằng Bưng nằm ngửa ra đất, lắc qua lắc lại nghe gân cốt
kêu rụp rụp. Cha nó hay vậy, cứ tiếc của tiếc công, làm
ráng. Bữa nay làm, ông cứ lo mai lo mốt, lo đất lo trời.
Thằng con ông nó mạnh cùi cụi. Mình ên nó có khi một
ngày vác gần ba chục bình xịt, tối về lùa một lúc năm sáu
chén cơm, rồi lăn ra ngủ, sớm mai lại mấy chục bình, chẳng
sao. Mấy bữa nước còn cao, cha con kéo xuồng chở đất đắp
bờ. Lặn một lát, ông già đã thấy hụt hơi, đành ngồi chỉ huy.
Thằng Bưng cả ngày nắng chang chang, nó chỉ ló hơn nửa
cái đầu lên khỏi mặt nước mà không than một tiếng. Nhưng
nó khác ông, ngày nào tính ngày đó, không màng gió máy,
mưa bão. Ông thấy mình già rồi, chết sông gì trong mấy đứa
con phải có đứa theo nghề ruộng, giữ đất cho ông. Ông tính
bắt thằng Bưng làm vài năm nữa cho quen nước quen cái,
rồi mới dạy nó biết dòm trăng đoán rầy, coi nước đoán đặng
thất ra sao. Chứ bây giờ mà nói với cái thằng ôn binh đó
khác chi nước đổ đầu vịt.
Tiếng con ú t Sậy kêu Bưng ơi, Bưng à. Con em khùng
này của thằng Bưng không biết kêu anh kêu chị gì hết, cứ
nhằm tên người ta mà kêu. Ngay cả cha, nó cũng kêu ông
Sáu ơi, ông Sáu hỡi tối ngày. Con nhỏ này kêu giống bà Ba
“thau nhôm mủ bể” quá, dám con của bả lắm. Bà ba ơi ghé
rước con gái bà dìa đi! Ở nhà, thằng Bưng hay chọc con em
Tuyển tồp truyên ngổn tác giả nữ Đồng Tháp h o a . 189
đống