Page 197 - hoa đồng
P. 197
rinh cô Ba Lùn về nhà luôn thể ! Anh à, chứ không phải anh
nói với tổ chức cái tướng thằng Dũng yếu ờ yếu ợt cho nó đi
học đi, không thôi lỡ nó dô2, nó học nông dân làm ruộng gì
nối à?
Hai Dũng nhìn ông bạn già, mấy điều muốn hỏi trở nên
vô nghĩa. Làm sao ông già đó lại trở thành kẻ cầm đầu đi
khiếu kiện được. Đọc lá đơn này, không biết thằng Quan
con trai ông Sáu sẽ nghĩ gì.
Phải chi nhắc tiền nhắc bạc mà được liền thiệt hay. Mới
nghĩ tới thằng Quan thì có chiếc bôn bánh đổ xịt trước nhà.
Đồng hồ đánh beng sáu giờ. Món quà di động xuống xe.
“Chú Hai thấy chưa, cháu luôn đúng hẹn mà”. Ông Sáu sa
sầm nét mặt. “Mầy día coi tao chết đói chưa hả?”. “Anh
Sáu, cái khu công nghiệp triển khai trôn huyện mình đâu có
tội, mà anh giận thằng Quan lâu vậy rồi, chưa đủ sao anh?”.
Chị Hai Lung nãy giờ ngồi trong góc nhà cho con ăn,
nghe em trai với em dâu về lật bật ngồi dậy. “Chèn ơi, thiệt
lâu hết biết, cả năm rồi cà! ”. Rồi lén nhìn ổng già, chị biểu
nhỏ: “Chiều rồi, mợ ba ở đây, ăn ba hột cơm với chị hén! ”.
Vợ anh Quan cười gượng gạo, tháo giầy, nhón nhón gót
bước qua, tránh mấy chỗ ván đóng bợn. Hơi lụm thụm, chị
đá giò trúng cái miễn vùa úp gần góc chị Hai Lung ngồi.
“Cái gì văng tứ tung thúi rùm vậy bây?”. Ông Sáu hỏi. “úi
trời ơi”. Chị Lung trỢn mắt la hoảng rồi rối rít thanh minh:
“Chet cha, bị gì hồi nãy đương ăn, thằng nhỏ ỉa, con lấy cái
miễn vùa úp đỡ, tính ăn xong rồi hả hot cứt luôn cha! ”.
Chị Quan bịt miệng chạy ngược ra ngoài, ù ọe như nôn
nghén.
Từ bữa đó cô con dâu không thấy về nữa.
200 hOQv Tuyển tộp truyện ngổn tác giả nữ Đồng Tháp
đống