Page 239 - hoa đồng
P. 239
Trời đất sụp xuống. Không đứa nào bước nổi nữa khi
vừa chạy tới gò mả. Mấy người đi ruộng đang túm tụm lại
chỗ Năm Đợi.
Con Thanh nói trong hơi gió: Cha ơi, con đây nè, con có
đi đâu bỏ cha đâu mà...Rồi khuỵu xuống. Anh Điền ơi, em
làm khổ cha, khổ anh rồi...
Thằng Điền ôm xiết con Thanh vào ngực mình, lần đầu
tiên nhìn nước mắt cm chảy mà nó không thèm lau. Đợi con
nhỏ bớt bớt thổn thức, nó hổn hển :
- Anh biết mà, em còn khổ hơn anh trăm lần, em ơi!
Ai nói câu đó vậy cà? Câu đó là của Năm Đợi, đợi người
đàn bà của ổng mười mấy năm rồi chỉ mong nói câu đó mà
không nói được. Vậy mà cái thằng Điền khờ khịu thường
ngày câm nhưhến, bữa nay biết nói câu đó thay ông, với em
gái nó, mà không, với con đàn bà của nó thì đúng hơn. Đừng
khóc, tui biết bà còn khổ tâm hơn, khổ tâm hơn...Bà ơi,
Điền, Thanh ơi...
Ông trời kỳ cục quá. Người ta muôn diet ổng chưa cho
thì đừng hòng. Thằng cha Năm Đợi mở mắt rồi kìa.
Hai đứa nhỏ buông nhau ra. Con Thanh nhào vô người
Năm Đợi khóc như mưa máng xôi. Thằng Điền bật dậy. Bất
ngờ, nó thét lên một tiếng “...A...a...a! ” vang vọng đồng
nước. Cuộc đời nó lần này là lần thứ hai nó biết thét lên như
vậy. Rồi nó chụp cái tầm bứt ai để cạnh đó, chạy nhào đầu
trở ra.
Người ta hết hồn hết vía la hoảng: Cái gì vậy, thằng
Điền, coi chừng thằng Điền! Bộ cả nhà cha Năm này ai
cũng mucin tự vận chết hả trời!
242 h oa. Tuyển tộp truyện ngổn tác giả nữ Đồng Tháp
đống