Page 237 - hoa đồng
P. 237

Đêm đó có người đàn bà lâu lắm mới gặp, tru tréo bên
                    cái mả má thằng Điền.

                        -  Trời ơi, bà  nằm đây  làm  gì hả? Bà trả  thù kẻ  cướp
                    chồng bà như vậy sao? Quả báo để cho tui lãnh, sao đổ len
                    đầu con gái tui vậy trời!  Ông Năm Đợi ơi, sao ông không
                    chết đi, ông đổ con gái tui ra nông nỗi như vầy...Trời ơi là
                    trời!

                        Có cây điên điển già nua trơ trọi muôn đổ gục trên mặt
                    nước, mặc cho nước cuốn đi đâu thì đi.
                        Nhưng sóng nào cuốn được. Cái loài điên điển này rễ
                    treo hờ hững trong đất, cây nọ níu vào cây kia thành dề dập
                    dềnh trôn nước, không trôi.

                         Thằng Điền ôm chặt cha nó vào lòng. Ông đau còn hơn
                    khi biết rằng chuyện thằng nhỏ chỉ là cái cớ mà vợ ông vịn
                    vào. Ông nhớ nhiều lần vỢ ông chửi chồng là củi mục, ông
                    cúi đầu... Phải chi ông lên tiếng, giọt nước đã tràn ly lâu rồi
                    đâu đợi đến ngày đổ tội cho thằng Điền khi nó còn đỏ hỏn.
                                                   *

                                                 *   *
                        - Cha  à, con nghe lời cha mà,  mùa tới mình đi cô" đâ"t
                    mần nghe cha!

                        Cái thằng Điền này, nên nói mày thiệt thà hay cứ thẳng
                    thừng là mày ngu quá đỗi.
                        - Con sẽ lẽn trôn huyện coi người ta chỉ làm cơ giới hóa
                    theo kiểu quy mô lớn ra làm sao. Chứ mần vầy hoài hổng
                    thất bát thì không bán được. Em Thanh cũng hổng vui cha à.

                        Nó bỏ mày đi rồi mày còn nghĩ tới nó...

                    24 0     hoa  .      Tuyển tộp truyện ngổn tác giả nữ Đồng Tháp
                                đống
   232   233   234   235   236   237   238   239   240   241   242