Page 236 - hoa đồng
P. 236
*
* *
Ông đã mong mỏi cái ngày đó biết bao - cái ngày con
Thanh theo chồng.
Bây giờ nó đã theo chồng nhưng ngặt nỗi là chồng
người ta. Thần phật ơi, mười mấy năm rồi ông đâu có khóc.
Bữa nay ông khóc, khóc trước mặt thằng con mượn đỡ. Mà
ngay cả nước mắt cũng hà tiên. Cái lỗi lớn nhất của đời ông
là cam chịu với cả bản thân mình. Ông mong cái ngày nó
lấy chồng càng sớm càng tốt, không phải vì muôn rảnh tay
đi thêm bước nữa như con mẹ bánh bò vô duyên hay đâm
xuồng bổ. Ông nghĩ, và đợi, ngày đó chắc chắn mẹ con
Thanh về.
Bả về, dù bả có tàn tạ đến đâu cũng được, bả không cần
khóc trước mặt ông, ông cũng hiểu hết, ông sẽ nói với bà cái
câu đó...
Ai đồn bả bị đánh ghen lột quần sởn tóc, lê lết đi kiếm
ăn trên thị xã. Ông nghe vừa xót xa đau đớn vừa khấp khởi
mừng trong bụng. Bà sẽ về với ông thôi, ngày nào không về
chứ cái ngày con Thanh lấy chồng nhất định bà về. Ông chờ
bà để nói cái câu đó.
Nhưng bả nào có bị ai đánh ghen đâu, mà con Thanh nó
bị đánh. Cũng con mẹ bánh bò hớt hải báo tin.
Rồi đó, bữa nay mẹ con Thanh về thiệt, mà đâu có tàn
tạ như ông nghĩ. Bả vẫn mặc áo bà ba, nhưng cái áo lạ huơ
lạ hoắc, mỏng dờn, bôn trong là cái áo lót đen lồ lộ càng làm
cho nó mỏng. Bả đeo vòng vàng đầy mình.
Tuyển tộp truyện ngắn tác giả nữ Đồng Tháp h 0 a v 239
đồng