Page 235 - hoa đồng
P. 235
con Thanh giông má nó lắm, nó sẽ không ưng mày đâu. Rồi
nó bỏ cha con mình đi nữa, Điền ơi...
Trong mắt con nhỏ, thằng Điền quả thật chỉ là một
thằng anh khờ khịu. Khờ tới mức khi con nhỏ kể cho anh nó
nghe cái chuyện động trời đó mà thằng anh cứ lặng thinh
không trả lời trả vốn gì hết trọi. Cái chuyện thằng kỹ sư hay
bỏ áo trong quần khen con Thanh đẹp, đẹp rỡ ràng nhưng
thôn dã, thuần khiết như bông điôn điển dưới nắng mặt trời.
Thằng đó đã nâng niu nó như thế nào, đã chiều chuộng nó
ra sao. Đã đưa nó vào nhà nghỉ. Đã mở được cái nút áo đầu
tiên của nó. Lần lần xuống tới cái nút thứ hai thì thằng đó tự
động dừng lại, chỉ nhìn nó đắm đuôi không làm gì nữa hết.
Hành động đó được cho là cao thượng và con Thanh còn
thiếu điều đội thằng đó lên đầu. Nó nghĩ mình đẹp và đáng
được nâng niu giữ gìn như thằng đó nói. Và con nhỏ đã yêu
thằng kia đến chết sông. Yêu tới nước vợ thằng kia tới nhà
gặp cha nó rồi, nó vẫn yêu.
Vợ thằng kỹ sư cũng đẹp lắm, cái đẹp dịu dàng thanh
thoát như một đóa sen. Chắc trước khi cưới, chồng cô ta
cũng đã khen cô ta như vậy. Con Thanh tự dưng ghen với vẻ
đẹp đó. Điên điển và sen là hai loài khác nhau nhưng đang
cùng đung đưa, lung linh trên mặt nước. Và điên điển là thứ
hoang dã nhưng chẳng phải chỉ để người ta ngắm nhìn đâu
mà còn có thể ngấu nghiến được nữa.
Đêm đó, giữa nơi nhìn nhau của trời, đất, nước và điên
điển, con nhỏ tự tay cởi lần lượt đến cái nút áo cuối cùng.
Một vùng điên điển rạp mình oằn oại như vừa qua một trận
giông, những cánh bông vàng rơi rớt tàn tạ không hé nỗi con
mắt đón giọt nắng đầu ngày...
238 hoa s Tuyển tâp truyên ngổn tác già nữ Đồng Tháp
đống