Page 94 - hoa đồng
P. 94
Một chiều. Ánh tà dương tiếc nuôi chưa chịu rời đi, vẫn
chiếu những tia vàng mong manh lcn tóc người mẹ. Gió từ
ngoài sông thổi vào hiu hắt. Như nhiều buổi chiều khác.
Người đàn bà tuổi ngoại lục tuần ngồi bên chiếc khạp nước
vỡ toang, nước chảy loang thấm vào lòng đất. Những miểng
lu bể nằm tứ tung, sắc nhọn. Sát vách bếp là mấy cái ghè
đào được dưới sông, giờ mấy đứa cháu lấy chơi chòi. Lòng
bà Tư đau nhói. Trong ngôi nhà nhỏ, thằng con ú t mà bà rất
đổi yêu thương tức tối đạp vô cánh cửa gỗ. Cái khạp nước
này là tác phẩm đổ bể không biết thứ bao nhiêu của thằng
nhỏ này, mỗi khi bà không đáp ứng yêu cầu của nó hoặc
“chán nản sự đời” như nó nói. Lâu sau, bà mới nghẹn:
- Con còn đòi gì nữa, má còn có gì đâu?
Thằng con chỉ buông một câu, như tự nói một mình:
- Chán quá đi, không biết làm gì bây giờ...Rồi nó bật
dậy, xách xc bỏ đi mất biệt.
Hồi đó nó có vầy đâu. Là con út trong nhà, nó được má
và các anh chị cưng chiều. Lớn lcn, Mần cũng không phải ra
đồng làm cỗng viộc nặng nhọc gì. Tính tình nó cũng dỗ
thương, chỉ có điều hơi khờ khạo, học hành thì được lên lớp
đã là may, chẳng đòi hỏi gì hơn.
Lớn lên. Sau vài lần thi rớt cấp ba, Mần nghỉ học làm
vườn, làm ruộng và bắt đầu tụ tập cùng bạn bè uống vài ly
rượu hay hút mấy điếu thuốc, chọc ghẹo bông đùa với mấy
cô gái trong xóm. Tiền bạc vẫn được bà Tư cung cấp, mỗi
lần anh chị nó nhắc nhở. Bà nạt đùa:
- Kệ ! Nó là út, lại yếu đuối, bù cho nó một chút có sao !
Tuyển tập truyện ngắn tác giá nữ Đồng Tháp h o a , 97
đồng