Page 95 - hoa đồng
P. 95
Cây cau trước nhà ngày càng vươn cao, dấu vết thời
gian để lại trên thân cây cũng càng nhiều hơn. Những vết
trượt trong đời thằng Man ngày một sâu, có vết đã thành
sẹo, có vết mới lcn da non và có cái đang còn mưng mủ. Bà
Tư lay lắt giấu từng giọt.nước mắt trên đôi gò má khô quánh
để vẫn có thể cười với con, để chăm sóc nó từng bữa cơm,
chiếc áo.
Cho đến hôm nay, bà ngồi bôn cái lu vỡ sau hè, ngoài
kia dòng sông đục ngầu vẫn không ngừng lở, mấy chiếc
xáng múc cát ngày đêm gầm gừ như quái vật. Bà mông lung
suy nghĩ....
Từ hôm đó, không ai thấy bóng dáng bà trong xóm nhỏ
nữa. Anh chị thằng Man nói bà đi làm ăn đâu đó, cũng có
người nói bà vô chùa tu luôn rồi, mà cũng không biết chùa
nào. Thằng Mẩn đi khắp nơi, nào là gọi điện hỏi thăm, nào
là ghé nhà bà con tìm. Nhưng tuyệt nhiên không gặp.
Thằng Man muôn khóc. Chưa bao giờ nó nghĩ má sẽ bỏ nó
đi đâu hết.
*
* *
Bà Tư nằm trên ghế bô", trong nhà của cô con gái thứ đã
lấy chồng xa, mớ tóc bạc xơ xác khẽ phâ"t phơ. Ngoài sân,
ngọn gió lẻ loi thổi qua làm vài chiếc lá khô rụng xuông
thềm, tiếng rơi nhẹ như tiếng thở. Đã gần một trăm ngày,
tức là hơn ba tháng, bà rời xa ngôi nhà thân yêu đó, nơi hai
thằng con đang chìm dần vào những cơn mô, những mơ
mộng hoang đường. Cái cánh cửa gỗ thằng út xô ngã bữa
vòi tiền không có, bà đã nhờ người ráp lại, không được như
ban đầu mà lặc lìa lặc lọi. Còn gốc mai cổ thụ cha nó trồng
98 hoa x Tuyển tập truyện ngổn tác giả nử Đồng Tháp
đống