Page 99 - hoa đồng
P. 99
không chịu chở vợ bằng xc đạp vô trạm xá. Nó trèo len xc
nhưng không chạy được vì cấn cái bụng bự. Bí quá, bà vừa
chửi thằng con vừa gồng mình đạp xe chở con dâu vô trạm.
Bóng chiếc xe đổ dài xiên xẹo trôn con đường đất ngoằn
ngoèo. Bà thắt lòng nhìn con dâu co ro trong cơn đau đẻ.
Tội nghiệp! Con nhỏ không đẹp mà được cái nết siêng
năng. Không từ nghề nào, từ buôn bán hàng bông, phụ hồ,
đến làm công nhân nhà máy thủy sản rồi phụ bếp, giúp việc
nhà. Đi làm một nhọc đã đành, mà thằng chồng còn chửi
như tát nước. Lý do cũng thiệt lãng xẹt. Phụ hồ thì nó xấu hổ
với bạn bò, làm nghề nào cũng bị nó gán cho chuyện này
chuyện nọ. Có bữa vợ đi làm về, vừa dựng xe vô cột nhà, bà
nghe chiếc xe ngã cái rầm, chắc thằng chồng xô. Lẩn trong
tiếng khóc léo xéo là tiếng chửi.
- Không ai ngu như “bà ”, đi làm công nhân thái cá, đứng
suốt ngày bị nó “đông lạnh ” cho xí lắc léo đi hổng nổi, đừng
có mang thân về đây kêu tui nuôi à.
Con vợ vừa một vừa tức cũng la choi chói:
- Hổng làm rồi lấy gì nuôi con, cạp đất ăn sao, mà vài
năm nữa đất cũng lở xuổng sông hết lấy gì cạp đây. Đợi ông
nuôi chắc mẹ con tui chết đói sớm rồi. Tui vậy đó, đời tui kể
bỏ, tui lo cho mấy nhỏ học hành.
Đứa cháu nội nhỏ của bà khóc ầm lên:
- Mẹ ơi, vô đây với con, con sợ quá...Con đói bụng mẹ ơi.
Vậy là cuộc chiến tạm dừng, chỉ còn tiếng thằng chồng
nã đạn rải rác chớ không có xáp lá cà như mọi bữa. Cũng
may, tránh được thương vong.
102 hoa Tuyển tập truyện ngắn tác giỏ nữ Đồng Tháp
đổng