Page 98 - hoa đồng
P. 98

- Thôi mệt quá,  cứ kiếm thầu đề hoài  chắc thành con                      Hôm trước,  đứa  con dâu  lớn của  Bà  Tư khăn gói len
                quỷ rộc chớ hổng phải quý tộc sung sướng đâu ông con. Còn                  thăm và cũng sẩn tiện mượn tạm cô tụi nhỏ ít tiền lo học
                dưới sông, có miếng sành cho mầy gặm chớ vàng bạc cái                      hành cho cháu. Nhìn  đôi mắt sưng mọng,  đôi gò má rám
                nỗi gì.                                                                    nắng có dấu bầm tím, bà biết ngay:
                     Thằng Mần cười khà. Nó bới tô cơm ăn vội, uống nước,                      - Chắc điệp khúc cũ nữa hả con?
                nghỉ  một chút rồi  về.  Nằm dưới  sàn  chõng  trong  buồng,
                                                                                               Con nhỏ cúi đầu, âm thầm xác nhận. Cái khởi dẫu khôn
                nghe tiếng thằng ú t ra về, bà giật mình, chút nữa là chạy ra
                                                                                           khổ của mối tình vượt rào đã không đem đến hạnh phúc êm
                gọi nó lại dặn dò mấy câu nhưng nhớ lại kịp. Lâu sau, bà
                                                                                           đềm cho vợ chồng  nó. Thằng Hai mắc cái chứng sĩ diện tào
                mới chun ra, tơ nhộn, bụi bặm bám đầy mái tóc. Trong tiếng
                                                                                           lao. Không chịu đi làm gì thêm ngoài bới mây gốc xoài mùa
                cười chọc que rộn rã của đứa cháu ngoại ở tuổi ăn chưa no lo
                                                                                           được mùa mất. Lý sự cùn của nó làm bà bực mình:
                chưa tới, bà nghe lòng mình lặng lẽ rơi xuống. Dù cắn răng
                                                                                               - Hổng lẽ gia đình mình vầy mà đi làm mướn. Thà con
                rời đi để mong thằng con tỉnh ngộ. Nhưng ngày ngày bà vẫn
                                                                                           đói chớ không đi làm công nhân ở mây công ty gì đó đâu, gò
                nghe ngóng tin tức của thằng Man, nhắc nhở con dâu lớn,
                                                                                           bó quá chịu sao thâu.
                đứa cháu nội kẽu chú ú t qua nhà ăn cơm, lại thỉnh thoảng
                gởi chút tiền về nhờ cháu lổn đưa cho con mua thuốc hút,                       Nói vậy bà Tư cũng bó tay. Bòn mót ở vách đất lở mà
                uống cà phê.                                                               chẳng  có  vàng bạc  châu  báu  gì,  thằng  Hai đâm ra  quạu.
                                               *                                           Nhiều lúc nó rủ một nhóm dân  trong xóm kiếm gậy gộc,
                                             *  *                                          gạch đá bơi xuồng ra gây sự với mây tay chủ xáng múc cát
                                                                                           ăn mòn đất cát kia. Nhưng liệng gạch đùng đùng cũng đâu
                    Cuộc đời bà Tư gắn liền với chữ lở. Chồng mất, mảnh
                                                                                           có  nhằm nhò gì với mây chiếc xáng bự chảng đó, chỉ ôm
                đất màu mỡ ven sông bị Hà bá nuốt dần nuốt mòn, của cải
                                                                                           thêm cục tức bơi xuồng về, xúm lại làm mồi nhậu cho bõ
                cũng lở dần. Hai thằng con trai cứ mãi ngồi đó xót thương
                                                                                           tức. Nhìn gia cảnh anh Hai vậy, đứa con gái kế của bà Tư
                cho thời vàng son cũ. Thằng lớn đùng một cái rước về cô vỢ
                                                                                           đôi khi lên tiếng:
                chưa kịp cưới hỏi và đứa con còn đỏ hỏn. Bà Tư cất cho căn
                                                                                               - Anh Hai thiệt kỳ, có miếng đất bằng bàn tay vậy làm
                nhà nhỏ, chia ít đất trồng trọt đắp đổi. Thằng ú t thì góp một
                                                                                           sao khá nổi, vậy mà chỉ đi làm cũng hổng cho. Cứ câu xé
                tay phá khuấy, đưa bà đến ngày phải rời xa thôn xóm, buồn
                                                                                           hoài, rồi chỉ lăn đùng ra đó bộnh, còn mần ăn gì được nữa.
                thấu xương cái cảnh có nhà mà không về được. Ai thương
                bà chỉ biết cảm thán một câu:                                                  - Biết làm sao.... Bà Tư thở dài.
                    - Đúng là  sô" khổ, hai thằng con lù khù mà  vác cái lu                    Nhìn con dâu, bà không khỏi chạnh lòng. Nhớ cái bữa
                chạy!                                                                      nó đau bụng sanh đứa thứ hai. Thằng chồng trời ơi mắc cỡ

                 100     hoa          Tuyển tộp truyện ngắn tá c giỏ  nữ Đồng Tháp         Tuyển tập truyện ngắn tóc giả nữ Đồng Tháp    h o a .      101
                             đồ ng                                                                                                           đồ ng
   93   94   95   96   97   98   99   100   101   102   103