Page 102 - hoa đồng
P. 102
- Nãy giờ lo kể với má mà con quen. Anh với chú ưt nó
theo bạn bò đi Bình Dương làm công nhân rồi, mới hôm
qua. Con can hoài hổng được, thôi đi đâu đi. Con ở nhà lo
làm nuôi mấy đứa nhỏ.
Bà Tư lo hai thằng con nông dân nửa mùa không biết
làm công nhân có nên không hay cũng vẫn nửa mùa.
- Cái xứ mình riết rồi thanh niên bỏ lên Bình Dương hết
trọi. Hai đứa này đâu có giỏi như người ta. Làm công nhân
đâu phải như ở nhà muôn làm thì làm muôn nghỉ thì nghỉ.
- Hơi đâu má lo, đói thì đầu gối cũng bò. Ở nhà hai ổng
sợ mấy thằng du côn làm thịt, tốì ngày lo đi trôn có làm ăn gì
được đâu. - Con dâu bà Tư trấn an mẹ.
Bà Tư bần thần. Rồi đi ra sau nhà. Bốp núc vắng tanh.
Nhìn ra, mé sông ở kế bên rồi, trống lổng, chẳng còn hàng
cây nào che chắn. Mấy tàu chuôi xác xơ trong gió lộng. Xa
xa ngoài kia, hai chiếc xáng múc cát ầm ầm. Mấy chiếc xà
lan chờ tới lượt lấy cát thì đậu chình ình gần bờ.
- Rầu làm gì mệt má ơi, lở tới đâu thì tới đi, mình làm
được gì bây giờ.
Con dâu bà Tư khuyên rồi cùng bà quay ra dọn dẹp,
nhóm bếp, nhà còn mấy người đâu, nấu chung cho gọn.
Buổi chiều tà thường gợi cho người ta nhiều nỗi niềm,
không gian êm ắng, nắng dần tắt, lá trên cành xếp ngủ, chiu
chít tiếng gà con lạc mẹ. Nỗi cô đơn càng hiộn rõ hơn trong
ngôi nhà còn lại hai người đàn bà một già một trẻ này. Chỉ
có tiếng tíu tít của hai đứa nhỏ vừa đi học về mới phá tan
bầu không khí im lặng:
Tuyển tôp truyên ngắn tác giả nử Đồng Tháp h o a . 1 0 5
đồ n g