Page 199 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 199
198 Khi Tổ quốc gọi
tan cái gò mối đó. Hú hồn! Bụng bảo dạ, đã nếm cái ác liệt của
miền Đông rồi đó!
Sau một thời gian dừng chân chờ tổ chức việc chia đoàn về
các tỉnh, đoàn đi Tây Ninh chúng tôi tiếp tục hành quân đến
chặng dừng tiếp theo là chiến khu Bời Lời. Tuy có tên gọi là
“chiến khu” nhưng tôi thấy sao toàn rừng chồi, lán trại thì nhỏ,
nửa ẩn nửa hiện dưới các chòm cây lưa thưa. Như cái lán của vợ
chồng anh Hai Minh, hình như lúc đó là tham mưu trưởng tỉnh
đội, chỉ lớn hơn cái nhà chòi, phải khòm lưng mới chui ra chui
vào được. Sau này khi gặp lại anh ra vào Thành Cột Cờ của Bộ
Tổng Tư lệnh, quần len áo dạ, quân hàm quân hiệu đàng hoàng
bất giác nhớ lại cái chòi ở chiến khu Bời Lời năm xưa.
Khi đoàn đi đến xã Phước Ninh của huyện Dương Minh
Châu, không biết làm thế nào mà thằng Lại dẫn đúng vào nhà
ông già nó là ông Năm Chẩn cất trong rẫy lúa, chung quanh
là rừng xanh bao la. Tất nhiên là cả nhà nó hết sức vui mừng,
bảo chúng tôi thế nào cũng phải dừng chân nghỉ lại. Rồi cả
đoàn chúng tôi lại được ba má nó đãi cho một bữa bánh tráng
ướt cuốn thịt heo rừng, loại thịt lần đầu tiên mới được thưởng
thức, thịt đã ngọt mà da lại dòn, ăn kèm với đủ thứ rau rừng:
lá lụa, lá cơm nguội, lá cóc, đọt bằng lăng... lại chấm với mắm
cá rể tre ủ chua, ngon ơi là ngon, ăn no bụng không biết ngán!
Qua cả một thời gian dài hành quân, ăn uống nghỉ ngơi vất va
vất vưởng nay đến được nhà ba má của bạn cảm thấy như đang
ở trong nhà mình, không gian thoáng mát lại được đãi món
ăn tươi nên ăn hết sức ngon miệng mà ngủ cũng hết sức ngon
giấc. Cuộc viếng thăm bất ngờ và sự chăm sóc ân cần của ông
bà già thằng Lại, chúng tôi không bao giờ quên. Nhưng cũng
thật đáng buồn là sau khi tập kết ra Bắc, lúc thằng Lại đang
học lái máy bay, thì nguồn tin ở đâu không biết bảo rằng ông