Page 203 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 203
202 Khi Tổ quốc gọi
yếu đóng ở Đồng Rùm - nơi còn lưu lại “Khu Di tích Đồng
Rùm”. Xét về địa thế thì Dương Minh Châu là vùng rất an toàn
bởi được bao phủ bởi một vùng rừng già bao la trùng điệp liên
hoàn với mảng rừng núi của các tỉnh lân cận như: Lộc Ninh,
Hớn Quản, Thủ Dầu Một, Phước Long, Buôn Ma Thuột... ra
tận dãy Trường Sơn; lưng lại tựa một vùng tự do rộng lớn của
Campuchia, lại cách rất xa nơi trú đóng các cơ quan đầu não
của địch ở Sài Gòn. Tiếp giáp với Campuchia là có được một
hậu cứ về nguồn tiếp tế lương thực, thực phẩm trong những
lúc khó khăn, đồng thời cũng là nơi khả dĩ rút lui khi có địch
đến càn quét. Và bằng những con đường đi vòng trên đất bạn,
có thể đến các tỉnh miền Trung Nam bộ, kể cả việc thâm nhập
vào Đặc khu Sài Gòn - Chợ Lớn.
Quả là từ rất sớm các cấp lãnh đạo kháng chiến đã nhìn thấy
đây là một địa bàn rất chiến lược cho nên không chỉ trong cuộc
kháng chiến chống Pháp, mà cả trong cuộc kháng chiến chống Mỹ
sau này thì Chiến khu Dương Minh Châu - Tây Ninh vẫn được
chọn làm đại bản doanh của Cách Mạng, trong đó Khu Di tích
Trung ương Cục Miền Nam tại Chàng Riệc là một minh chứng.
Sau chặng đường dài hành quân từ miền Tây về miền Đông,
chúng tôi bắt đầu thử sức với chiến trường “Miền Đông gian lao
mà anh dũng”. Ở đây mỗi bữa chỉ được một bát cơm đầy lường
bằng chiếc bát đựng mủ cao su, ăn với rau tàu bay luộc chấm
muối ớt, bữa nào khá lắm thì được thêm một tí mắm ruốc coi
như ưu tiên cho lính miền Tây mới lên. Đổi bữa thì có canh
mướp nấu với khoai mì hoặc rau muống luộc chấm muối ớt. Ở
miền Tây quen được ăn no, ăn ngon, nên gặp cảnh này vừa khó
ăn lại vừa đói. Mà nơi rừng sâu, mới chân ướt chân ráo thì biết
tìm thứ gì để cải thiện. Nhìn quanh nhìn quẩn thì chỉ có hai thứ