Page 194 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 194
Khi Tổ Quốc gọi 193
làm chúng tôi tức cười quá trời, bởi làm sao mà đếm cho xuể.
Coi bộ mấy cha này sợ cầu khỉ dữ đây! Mà mấy chả sợ cũng phải,
bởi cha nào cha nấy đều đi dép đúng như chúng tôi thường chế
nhạo các lão cán bộ miền Bắc ở trường là “mang dép đi cầu khỉ”.
Chỉ có những ai từng vất vả đi các chuyến giao liên ban đêm
đầy căng thẳng trong những đoạn đường địch thường xuyên
tuần tra phục kích mới cảm nhận hết nỗi vui mừng khi gặp một
đoàn đi ngược lại. Trừ những trường hợp cá biệt chớ không bao
giờ thiếu những lời chào, những cái nắm chặt tay, lắm lúc còn
dừng lại trò chuyện, hỏi han về tình hình con đường sắp tới,
chúc nhau sức khỏe và an toàn. Cũng có khi chân bước đi mà
lòng còn lưu luyến bâng khuâng...
Viết đến đây tôi chợt nhớ bài thơ Gặp nhau của Ca Lê Hiến,
cũng ghi trên đường hành quân:
Theo đoàn quân tôi bước
Giữa mịt mù mưa bay
Mênh mông đồng ngập nước
Gió thổi suốt đêm dài.
...
Bỗng tôi nghe phía trước
Vọng lại bước chân đi
Bước chân vang tiếng nước
Nghe vui cả trời khuya.
Gặp nhau mừng biết mấy
Khe khẽ tiếng nói cười