Page 247 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 247

246  Khi Tổ quốc gọi


           Campuchia làm nhiệm vụ quốc tế, giúp đỡ và phối hợp với hai
           đơn vị bộ đội của bạn là Si-Vô-Tha và Pô-Kông-Pô đẩy mạnh
           tiêu diệt địch, mở rộng vùng giải phóng, phối hợp với chiến

           trường chính Điện Biên Phủ. Nói làm nghĩa vụ quốc tế là nói về
           tính chất của cuộc hành quân chiến đấu vượt qua biên giới giữa
           hai nước cho nó đúng nghĩa, chớ thực ra cũng chỉ là một cuộc
           điều quân bình thường giống như các cuộc điều quân khác ở

           trong nước, không phải kinh qua bất cứ một phép tắc ngoại
           giao nào, bởi thuở ấy ba nước Đông Dương là một chiến trường
           thống nhất cùng chung một kẻ thù là đế quốc Pháp. Hơn nữa,
           giữa hai nước Việt Nam và Campuchia cũng không hề có một
           đường biên, một cột mốc rõ ràng, qua lại không ai kiểm soát, có

           khi đã đặt chân trên đất của bạn mà cứ ngỡ rằng đang còn đang
           ở bên nước mình.

               Trong lần trinh sát chuẩn bị chiến trường thì anh Minh,
           người Bắc, cán bộ địa hình trong Ban Tác chiến chúng tôi đã
           đạp trúng mìn lá do bọn biệt kích gài, chỉ bị tét ở chân nhưng
           không có biện pháp cầm máu hữu hiệu nên đã hy sinh. Xét ra
           nếu có đầy đủ điều kiện chữa trị như hiện nay thì hoàn toàn

           có thể cứu được nhưng thời đó thì vô phương, đành chịu chết.
           Chúng tôi đưa anh về chôn bên trong biên giới, có vẽ sơ đồ vị
           trí để sau này có cơ sở truy tìm. Thế nhưng mãi mấy chục năm
           sau khi miền Nam hoàn toàn giải phóng thì người chị của anh ở

           miền Bắc mới vào tìm hài cốt, chúng tôi cũng chỉ có thể nói đại
           khái vị trí chôn cất vì đã qua gần năm chục năm, mọi địa hình
           địa vật đều thay đổi, cũng không nhớ sơ đồ khi xưa đã lạc đi
           nơi nào sau ngần ấy thời gian chúng tôi ra đi tập kết. Cuối cùng
           thì cũng may rủi nhờ đến nhà ngoại cảm, đào lên được một mớ

           đất mùn màu đen, không biết có phải thật là xương thịt của anh
           không, nhưng vẫn cho vào hũ để mang về chôn tại nghĩa trang
   242   243   244   245   246   247   248   249   250   251   252