Page 29 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 29
28 Khi Tổ quốc gọi
nhìn thấy. Những trái rụng thì được tự do lượm, còn những
trái chín cây hoặc bị chim ăn thì phải trông trước trông sau
thấy không có người mới dám trèo lên hái. Mùa xoài, khi còn tờ
mờ sáng tôi thường nhảy qua đất nhà ông lượm xoài, rồi cũng
quanh quẩn dưới các gốc vú sữa với tay lên nắn tìm những trái
mềm mềm bóp ra ăn tại chỗ, vỏ liệng xuống mương “phi tang”.
Còn mùa quít chín thì lại lén lén qua vườn chọn hái những trái
chín nhất, ngon nhất đem ngâm dưới nước mà lột, đố ai ngửi
thấy mùi thơm cho nên không một lần bị phát hiện, thế nhưng
cũng chỉ ăn tại chỗ chớ không dám mang về nhà sợ bị đòn. Ăn
quít trộm nhà ông Hai vẫn chưa đã cho nên các đĩa quít Bà nội
chưng mấy ngày Tết thì con khỉ Phiên này cứ len lén lấy dần các
trái ở phía sau như Tề Thiên Đại Thánh ăn trộm bàn đào, phía
trước nhìn thấy vẫn còn nguyên y nên Bà đâu có hay, ra ngoài
ngày bê xuống thì hỡi ôi chỉ còn một nửa, Bà có la thế mấy thì
chuyện cũng đã rồi. Và năm nào cũng như năm nào, Bà đâu thể
lúc nào cũng ngồi đó mà rình.
Tôi cũng đã nhiều lần bơi qua bờ bên kia sông Cao Lãnh
thuộc xã Hòa An là nơi có những cây mận đào trồng sát mép
sông của nhà ông Bộ Cây, nhánh sà gần sát mặt nước, trái sai
oằn, tôi tha hồ mà hái, không những ăn tại chỗ mà còn cởi quần
buộc túm ống bọc thêm mang về. Buồn cười là sau này gặp ông
Chín Nam là người chú bà con ở Sài Gòn tôi đã kể lại chuyện
bơi qua sông hái trộm mận, nghe vậy ông hỏi tôi có biết đó là
mận nhà ai không, tôi trả lời đó là nhà ông Bộ Cây chớ ai, rồi
còn hỏi ngược lại: “Ông cũng là người Cao Lãnh, vậy ông có
biết ông ấy không?”. Ông trả lời tỉnh queo: “Đó là ông nội của
tôi đó cha nội!”. Không ngờ quả đất lại tròn đến thế! Ông Bộ
vốn là một con người nhơn từ, tốt bụng nổi tiếng cả làng, tuy
biết cây trái nhà mình thường bị lũ con nít, người lớn lối xóm