Page 269 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 269
268 Khi Tổ quốc gọi
đang trân trân nhìn tôi đầy kinh ngạc, tay vỗ vỗ vào trán, tuồng
như cố nhớ ra khuôn mặt nào đây. Tôi mừng quá nói to: “Trời
ơi, Xích, tao là thằng Trảo đây mà!”. Nó nhớ lại liền, bèn nắm
chặt lấy tay tôi kêu: “Trời ơi, Trảo, sao mày lại ở đây?”. Lúc này
thì vợ nó nghe tiếng lạ bèn quày quả quay trở lên. Tôi ngồi tại
chỗ nói sơ sơ chuyện đi về Cao Lãnh, nghe đến đây nó chộp
luôn: “Thì tao cũng đang đi về Cao Lãnh đây nè, vậy thì mày
xuống ghe đi với vợ chồng tao!”. Thiệt tình tôi đâu ngờ lại có
cuộc gặp mặt kỳ diệu như thế này! Chắc là tại ông Trời ổng
thương cả hai thằng lính miền Đông khổ cực này quá! Lúc này
tôi mới chui ra khỏi mùng trở lại gặp tay Đạt kể chuyện và kéo
nó đến chào vợ chồng thằng Xích để cùng đi.
Xuống ghe tôi nhận phần chèo mũi, cái nghề chèo chống
quá quen thuộc với tôi, thằng Xích chèo lái, còn chị vợ thì lo làm
cá nấu cơm. Lại là con kênh quen thuộc của Đồng Tháp Mười,
chúng tôi người trước người sau ung dung chèo, vừa chèo vừa
kể lại cho nhau nghe bao nhiêu chuyện đã qua. Rồi bữa cơm
nóng sốt trên chiếc ghe nhỏ chòng chành mà thật là vui, vui vì
cuộc gặp gỡ bất ngờ, vui trong cái không khí bình yên không
còn tiếng súng. Vì tốc độ ghe chèo chậm hơn đi bộ nên nó đồng
ý với tôi là đi thông đêm. Vợ nó bèn đốt con cúi rơm đặt khoanh
tròn trong cái cà ràng để khói bay lên xua bớt muỗi, và chúng
tôi cứ túc tắc mà chèo, vừa chèo vừa nói chuyện cho đỡ buồn
ngủ. Đến vàm kinh Thầy Bảy Bồng nhìn xuống phía dưới, chỉ
cách có một ngàn thước thôi là nhà chú Ba Sảo và nhà Ông Bà
già lúc trước nhưng không thể ghé thăm được, cảm thấy có cái
gì đó nghèn nghẹn trong tim!
Khoảng tám giờ sáng là đến nhà thằng Xích ở rạch Cái Mác,
chúng tôi cám ơn hai vợ chồng và tiếp tục đi bộ đến Nhị Mỹ,