Page 271 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 271
270 Khi Tổ quốc gọi
Quả thật, mấy hôm sau thì Ba tôi cũng từ Di Linh về tận
nơi tôi đang đóng quân để gặp tôi, không cần một ai dẫn đường
vì Nhị Mỹ cũng đã quá quen thuộc với ông. Tôi xin phép đơn
vị được theo ông về chợ Cao Lãnh nơi ông đang ở nhờ tại nhà
người em kế là cô Sáu Hên, và đây cũng là quê chính gốc của
tôi. Ông lần lượt dẫn tôi đến thăm những gia đình thân thuộc
và tỏ ra rất tự hào về đứa con của mình, bởi lúc đó mọi người
đều coi chúng tôi là bên chiến thắng trở về, rồi nhà nào cũng
như nhà nào đều mời chúng tôi lưu lại, chiêu đãi thịnh soạn.
Ông cũng kể lại những câu chuyện của gia đình từ ngày tôi
rời nhà đi học Trường Lục quân cho đến những ngày làm ăn
sinh sống ở Di Linh hiện nay. Ông thích thú kể về nghề thợ
bạc nơi vùng cao nguyên, chuyên làm đồ trang sức cho người
Thượng, vì khéo tay nghề nên thu hút được nhiều khách, mà
người Thượng thì bản tính thật thà chất phác nên ông kiếm
được khá nhiều tiền. Ông còn khoe là ở nhà còn có con ngựa
nuôi để làm vốn (nhưng nghe kể lại thì sau này con ngựa bị cọp
vật chết). Nghe ông kể, điều tôi cảm thấy vui nhất là gia đình
đã làm đủ ăn, không phải nợ nần. Hơn nữa có chị Tư Hoa bên
cạnh và chị Hai Thuấn ở Đà Lạt cũng không xa lắm, nếu có khó
khăn gì chắc cũng được sự giúp đỡ của hai chị. Điều vui thứ hai
là thấy sức khỏe của ông vẫn còn tốt, có thể đi bộ trên bảy. tám
cây số từ chợ Cao Lãnh đến Nhị Mỹ.
Ở chơi độ mươi hôm thì Ông chuẩn bị trở về Di Linh để Bà
già còn kịp vào thăm. Thấy tóc tôi ra dài Ông bảo hai cha con
cùng đi đến tiệm cắt tóc bác Sáu Oanh là chỗ thân quen, mượn
tông-đơ để Ông tự tay cắt cho tôi, vì cắt tóc cũng là nghề của
Ông, nhưng tôi thấy ra ngoài tiệm người ta mà ngồi cho Ông
cắt tóc thì nó thế nào ấy nên chần chừ không muốn, rồi Ông