Page 272 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 272
Khi Tổ Quốc gọi 271
cũng đành thôi. Trước khi ra về Ông còn để lại cho tôi bộ quần
áo ka ki mà Ông mang theo để mặc, tôi cũng nhận nhưng lại
nghĩ thầm trong bụng là kiểu dáng và màu sắc đều hơi già. Khi
tiễn Ông ra bến tàu, tôi cũng thấy không có gì bịn rịn, bởi tôi
cũng đã nhiều lần xa cha, xa mẹ, hơn nữa lòng đinh ninh chỉ
sau hai năm sau là sẽ trở về đó thôi. Sau này nhiều lúc nghĩ lại
tôi mới thấy hối tiếc, tại sao hồi đó mình lại quá vô tâm hời
hợt, không nhận thức một cách đầy đủ tất cả tình thương mà
Ba muốn thể hiện bằng các việc làm cụ thể trước khi chia tay,
cũng chưa thấu hiểu sự chịu đựng giằng xé trong tim khi phải
để cho đứa con thân yêu của mình ra đi đến một nơi mịt mù xa
cách. Như chuyện Ba cho bộ quần áo, đó không phải là bộ đồ
mới mua, mà là bộ đồ Ba đang mặc, chắc Ba cũng nghĩ rằng nó
sẽ mang theo hơi hướng của Ba, sẽ ở bên cạnh và giữ ấm cho
đứa con trai của mình trong hai năm dài lạnh lẽo ở miền Bắc;
còn nếu sự thật là Ba không đủ tiền mua vải may cho bộ mới,
thì càng đáng thương hơn, bởi chắc chắn Ba sẽ rất tủi lòng khi
chỉ có thể tặng cho một bộ quần áo cũ trước lúc con phải đi xa!
Thế nhưng tôi đâu có nhận thức được hết những chuyện đó,
cho nên khi ra miền Bắc tuy vẫn mặc nhưng tôi cũng không cần
nhớ là mặc đến năm nào, rồi bỏ nó ở đâu, bởi tôi nghĩ đơn giản
chẳng qua đó cũng chỉ là một bộ đồ của Cha Mẹ cho, thế thôi.
Sau khi được tin Ba qua đời, tôi mới thấy tiếc, phải chi tôi còn
giữ được chắc chắn tôi sẽ để thờ nơi trang trọng nhất, vì đó là
vật kỷ niệm duy nhất không chỉ về vật chất mà cả về tinh thần
mà Ba đã để lại cho tôi. Cũng như chuyện không để cho Ba cắt
tóc, lúc đó tôi chỉ nghĩ tóc dài thì phải cắt, thậm chí còn cho
là Ba tiếc mấy cắc bạc mà phải ra tiệm nhờ người ta, chớ nào
có hiểu đó là ý Ba muốn tự tay chăm sóc cho tôi trước lúc lên