Page 270 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 270
Khi Tổ Quốc gọi 269
cách đó độ ba, bốn cây số. Cái địa hình của xã Nhị Mỹ, nơi đơn
vị sắp đến đóng quân thì tôi quá rành bởi đã từng bao nhiêu lần
đến khi anh chị Tư Hoa còn giảng đạo ở đây.
Làm xong mọi việc của nhiệm vụ tiền trạm, chiều hôm đó
tôi dẫn thằng Đạt đến thăm chị Ba Hân là con cậu Tư Lầu, nhà
ở gần chợ Cái Dừng. Đến nơi thấy nhà có dựng rạp và rất đông
người ngồi, hơi lấy làm lạ. Trời đất, té ra là đám giỗ! Mấy năm
trong vùng kháng chiến, nhất là ở miền Đông đói khổ, cơm còn
không đủ ăn mà ở đây làm đám giỗ còn phải che rạp, thiệt là
một trời một vực. Đã bất ngờ vì đám giỗ to lại càng kinh ngạc
hơn về các món ăn, sao bàn nào bàn ấy đều bốn năm món, mà
toàn là những món ngon chẳng khác gì cơm Tết. Nghĩ ra, nếu
tôi đang tham gia kháng chiến ở vùng Khu 8 phì nhiêu này thì
chuyện gặp một đám giỗ to chắc cũng chẳng có gì đáng lấy làm
lạ, đằng này tôi lại từ miền Đông đói khổ bỗng nhiên rơi cái độp
xuống đây nên không thể tưởng tượng nổi cũng là phải.
Còn anh chị Ba cũng hết sức bất ngờ bởi nghe tôi đang
kháng chiến ở miền Đông sao lại trở về đây. Tôi phải kể đầu
đuôi mọi việc để anh chị rõ. Ngược trở lại về phía tôi, cũng qua
cuộc gặp gỡ này mà được biết mọi tin tức của gia đình cũng
như các bà con thân thuộc. Rồi cái tin tôi trở về cũng nhanh
chóng bay ra chợ Cao Lãnh, sau đó bay tuốt đến Di Linh, nơi
ông bà già đang sinh sống. Và thằng Đạt cũng chẳng khù khờ gì
mà không cho địa chỉ để nhờ nhắn bà già nó vào gặp mặt. Cũng
tất nhiên sau đó tôi và thằng Đạt đều không hề khách sáo khi
được mời vào bàn, ngồi ăn một bữa tiệc thật ngon, thật no, ăn
như thằng chết đói, ăn một bữa ăn mà tôi nghĩ rằng sẽ không
bao giờ quên.