Page 284 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 284
Khi Tổ Quốc gọi 283
nó làm sao không? Nó lấy dây chuối buộc lại treo lên cây. Tôi xách
cái thúng ra kêu tụi nó hái, hái xong biểu ăn, không đứa nào chịu
ăn. May quá, có chú chỉ huy Bắc kỳ nói tiếng trọ trẹ đi ngang qua,
tôi biểu nói cho anh em ăn, chú lại nói: “Để má đi chợ bán”. Tôi
nổi nóng: “Biểu ăn thì cứ ăn chớ bán bán cái gì!”. Chú chỉ huy mới
biểu mấy đứa nhỏ ăn đó chớ. Bộ đội gì mà dễ dạy quá hổng biết!
Chị thấy không, con cháu mình hồi ở nhà dễ biểu, dễ dạy vậy mà
đi lính rồi thì phá làng, phá xóm như quỷ sứ chớ đâu dễ thương
như mấy chú bộ đội Việt Minh này.”
Trở về nhà, tôi lấy cái áo rách vai ra định vá, bỗng nghe sau
lưng một giọng thanh thanh: “Anh đưa em vá cho, có cái máy may
trong này nè”. Tôi quay lại thấy cánh cửa buồng đóng im ỉm mấy
hôm rày đã mở, một cánh tay phụ nữ vén chiếc rèm cửa, chờ đợi.
Vậy là có “cô gái ngủ trong... buồng” cách tấm phản mình nằm có
vài bước mà không biết! Chiều, ra sông tắm xong trở về thấy chiếc
áo đã vá tinh tươm, xếp gọn để trên ba lô. Bước ra sau, tôi thấy
một cô gái độ mười sáu, mười bảy tuổi, tóc thề ngang vai, nước da
trắng, khuôn mặt dễ nhìn đang ngồi ăn cơm với má. Đoán đó là
“người vá áo”, tôi bước tới cảm ơn. Má Hai giới thiệu: “Con Sáu,
gái út của má đó con”. Tối đến, chúng tôi tập trung các em nhỏ ra
bờ sông tập múa, hát, tôi thổi kèn harmonica đệm theo. Sáu cũng
ra theo, tập hát, giọng Sáu trong, thanh, hát đúng nhạc, khá hay.
Sáng hôm sau, Sáu nhờ tôi chép cho một số bài hát để học thuộc
lòng. Tôi lấy lời bài hát để giải thích về lòng yêu nước và lý tưởng
cách mạng. Sáu lắng nghe và khi tôi đọc câu thơ của Tố Hữu:
Hỡi những người trai quý, gái yêu ơi!
Bâng khuâng đứng trước đôi dòng nước
Chọn một dòng, hay để nước trôi?
Sáu trầm ngâm rồi nói khẽ: “Em sẽ đi theo con đường của
mấy anh”.