Page 289 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 289

288  Khi Tổ quốc gọi


                      bẦu tRỜi Ôm tRỌN QuÊ hƯƠNg
                          (Anh hùng Lực lượng Vũ trang
                     Đại tá Không quân Nguyễn Văn bảy kể)



               Đình chiến 1954, không khí nhộn
           nhịp, thấy mấy chú mặc quần áo bộ đội

           mang súng, khoái quá, vả lại gia đình
           bắt cưới vợ tôi không muốn, bây giờ có
           cơ hội tôi trốn nhà đi theo, nhập vào
           Trung đội địa phương của huyện Lai
           Vung. Do không có tên trong danh sách
           Trung đội nên không có sanh hoạt phí,

           quân trang. Đâu có sao! Tôi đã đem theo
           hai cái áo bà ba và hai cái quần cụt đủ      Đại tá Nguyễn Văn Bảy
           thay. Còn ăn uống thì… ăn chực. Buổi
           sáng tôi thường xuống sông mò cá, mò ốc, ra đồng bắt chuột. Mà

           những thứ nầy hồi đó ở đâu cũng sẵn và “tay nghề” tôi hơi bị
           cao. Xuống sông một hồi là có hơn nửa thau cá, ốc đem lên góp
           vào bếp đơn vị, cơm thì ăn ké. Kéo dài cả tháng, đơn vị mới kêu
           anh Ba tôi đang công tác ở bên Xã hội tới hỏi: “Có cho thằng Bảy
           đi không?”. Thấy tôi muốn đi quá, biết không cản được, anh tôi
           đành gật đầu và sau đó tôi mới có tiêu chuẩn chính thức trong

           đơn vị, được phát súng, phát quần áo…

               Ra tới Bắc, đơn vị di chuyển từ Thanh Hóa, về Thái Bình,
           Nam Định, sau đó về đóng quân ở Xuân Mai, Hà Tây. Chúng tôi
           thuộc lính bộ binh. Ở đây một thời gian thì một bữa có đoàn bác
           sĩ của Bộ Quốc phòng tới khám sức khỏe để tuyển phi công. Cả
           hai sư đoàn ở miền Nam ra và mấy sư đoàn của miền Bắc khám

           họ chỉ tuyển được ba người trong đó có tôi. Trong ba người thì
           có một anh kiểm tra lần cuối cũng không đạt. Cuối cùng chỉ còn
   284   285   286   287   288   289   290   291   292   293   294