Page 287 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 287

286  Khi Tổ quốc gọi


               Khi tôi và anh Quýt đến xem mới
           thấy đây nhà sàn ba gian, có chái bếp,
           muốn vào nhà thì phải đi qua cái cổng

           hàng rào bông bụp cao ngang vai. Sân
           nhà rất sạch, không một ngọn cỏ, mặt
           sân bằng phẳng dùng làm nơi phơi lúa.
           Nhìn  vào  nhà  thấy  một  ông  bác  tuổi

           ngoài năm mươi, quần cụt, áo bà ba
           đen bạc màu. Chúng tôi bước đến chào,
           ông đáp trả: “Chào các anh, mời vào
           nhà”, với thái độ lạnh nhạt. Chúng tôi             Lê Văn Ba
           nói tiếp: “Thưa bác Hai, chúng cháu đến nhờ bác giúp cho sáu
           anh em ở mấy hôm để chuẩn bị lên đường đi tập kết ra miền

           Bắc”. Lặng im một lát bác tằng hắng, nói: “Nhà tôi đi làm đồng
           cả ngày, có ai ở nhà đâu mà cho các anh ở nhờ!”. Nghe qua
           chúng tôi thầm nghĩ chắc là bác không muốn cho ở. Nhìn lên
           bên trên thấy cửa trước, cửa hông đều đóng chặt, nhìn sang chái
           bếp, thấy hai cô con gái trẻ đang đứng bên cửa thập thò ngó nhìn

           chúng tôi. Chúng tôi nói tiếp: “Thưa bác, thôi thì ở trong nhà
           không tiện, bác cho chúng cháu ở ngoài sân, ngoài hàng rào bông
           bụp có được không?”. Bác lại trả lời cụt ngủn: “Tùy các anh”.
           Sáng hôm sau sáu anh em chúng tôi đến, tạm để balô rồi chạy đi
           mượn xẻng làm cỏ, quét dọn khoảnh đất dọc hàng rào bông bụp
           rồi dùng tấm nilon phủ lên làm mái che.

               Đã qua mấy ngày nhưng chưa bao giờ chúng tôi tiếp xúc được
           với bác Hai và hai cô con gái, nhưng chúng tôi vẫn cứ giữ bản

           chất “bộ đội Cụ Hồ”, tranh thủ giờ trưa, giờ chiều gánh nước, quét
           sân, dọn dẹp chung quanh...

               Sống trong không khí căng thẳng, chúng tôi chỉ chờ có lệnh
           là ra đi! Buổi chiều trước ngày được lệnh chuẩn bị lên đường,
   282   283   284   285   286   287   288   289   290   291   292