Page 285 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 285

284  Khi Tổ quốc gọi


                               NIỀM VUI – NỖI NHỚ
                                (Nguyễn Văn Thiệu kể)


               Tôi vào gặp ông chủ nhà, có lẽ là
           một chức sắc có cỡ, đầu búi tó, râu đen

           dài, tướng quắc thước. Tôi nói lý do, xin
           cho đơn vị ở nhờ trong thời gian chờ
           xuống tàu tập kết. Ông chỉ tay vào cái
           chòi để củi: “Đó!” rồi không nói thêm

           một lời, quay vô nhà, đóng cửa.
               Chúng tôi đến đóng quân, anh em

           căng võng ngoài hàng rào. Sinh hoạt,           Nguyễn Văn Thiệu
           nói năng, làm gì đều phải thật khẽ, tôi
           dặn anh em. Cả mấy ngày không nghe được một câu nói trên
           nhà, chỉ đến đêm mới vọng ra tiếng rì rầm đọc kinh trong
           ánh đèn dầu mờ ảo. Hòa bình gặp dân mà như ở chùa, suốt

           ngày im thin thít! Hình như ông và cả gia đình đều không
           thích bộ đội Việt Minh. Tôi cho cả tiểu đội dọn dẹp vệ sinh
           thật sạch, ăn ở ngăn nắp, không được động đến bất cứ thứ
           gì của gia đình. Sau mươi hôm sống chung trong im lặng và
           có phần căng thẳng, bỗng dưng một hôm ông chủ nhà mở
           cửa sau đến gặp tôi trao một túi đệm, mở ra thấy có một trái

           lựu đạn Mỹ, một con dao găm. Ông nói: “Qua nghe Tây nó
           nói Việt Minh ở miền Đông rừng rú lắm, nhưng mấy hôm
           nay qua thấy mấy chú ăn ở đàng hoàng, ngăn nắp, hiền khô,
           không phải như tụi Tây nó nói. Thôi, qua nộp mấy cái ngữ

           này cho chú. Qua… qua...”. Ông nói nửa chừng rồi quay vô
           nhà. Hình như ông đang xúc động, không nói hết lời...

               Sau lần tiếp xúc ngắn ngủi ấy thì cửa nhà trên mở hẳn, anh
           em tụi tôi được mời vào nhà, có đệm, có chiếu nằm. Hôm sau,
   280   281   282   283   284   285   286   287   288   289   290